Cậu ta vừa líu lưỡi vừa tiếp tục xem, bấy giờ nhìn lại liền phát hiện không ít sách cổ của các trùm cuối Vật lí thế kỉ trước, mà trong một ngăn tủ nhỏ còn bày bản thảo gốc của một vài nhà Vật lí học thời Trung Cổ.
U là trời…
Đều học Vật lí, ít nhiều gì cũng biết giá trị của những thứ này.
Mọi người nhìn số bản thảo quý giá kia, có tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp… quả thật ai cũng ngơ ngác như bò.
Không đúng, bình thường luôn cảm thấy trùm cuối rất khiêm tốn, mặc dù bọn họ cũng biết biết nhà anh từng rất giàu, nhưng dù sao bây giờ chỉ còn mỗi anh, ai có thể ngờ anh thật sự có tiền như vậy?
Quá tầm cỡ phỏng???
Tức á, tại sao đã thông minh hơn người ta thì chớ, lại còn có tiền hơn người ta nữa cơ.
Tại sao có tiền hơn người ta thì thôi đi, lại còn có bạn gái xinh đẹp…
Ba tên ngốc lớp cạnh tranh Vật lí bĩu môi.
—— Hừ, bọn họ đã biết lâu rồi, một thằng con trai muốn ăn bỏng size lớn và kem Haagen Dazs khi đi xem phim, nào có đơn giản chứ.
Dù sao cũng đang tuổi ăn tuổi lớn nên tới chỗ lạ sẽ không câu nệ mà đùa đùa giỡn giỡn cười chí chóe, nên bầu không khí không hề tẻ nhạt.
Trương Mạn đứng ở cửa, bất lực đợi bọn họ ầm ĩ xong rồi mới kêu ba tên ngốc di chuyển bàn học để lại một không gian rộng rãi, sau đó bảo mấy bạn nam còn lại đi khiêng cái bàn ăn lớn trong phòng ăn.
Bàn ăn và bàn học đều làm từ gỗ tử đàn nguyên khối nên rất nặng, khiến bọn họ tốn rất nhiều công sức.
Hai cái bàn gộp lại, mười người ngồi dư sức.
Bàn ăn nhà Lý Duy rất lớn, kết hợp với tám cái ghế ăn, cộng thêm trong thư phòng vốn có hai cái ghế, và phòng khách sát vách có một cái nữa, vừa khéo đủ cho mười một người ngồi.
Cô kêu mọi người đặt đồ đạc xuống, sau đó đẩy cái bảng đen mà Lý Duy thường dùng tới, rồi bắt đầu xem bài tập tiếp theo của tối hôm qua.
Lúc này, cậu thiếu niên trở lại từ phòng bếp, cầm theo một cái khay, bên trên đặt mười cái cốc dùng một lần, trong cốc là cà phê.
“Tôi sẽ lấy nước sau, các cậu uống cà phê trước cho tỉnh táo.”
Thời tiết như thế này ở nhà rất dễ buồn ngủ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là đi pha cà phê cho bọn họ, còn tưởng anh tức giận đấy chứ.
Trần Tuấn bước tới, giúp Lý Duy đặt khay xuống, quen thuộc bá vai anh, mặt mày hớn hở, ánh mắt hưng phấn: “Lý Duy, mấy thứ này trong nhà cậu đều là cậu mua à? Số bản thảo này là bản gốc hả… đừng nói một cái cũng đến mấy mươi vạn đó chứ?”
Cậu thiếu niên nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ, ánh mắt hơi run.
“Không phải, mấy cái đó đều là bố tôi sưu tầm.”
Sách của bố anh thật sự rất nhiều, lúc đó ông nội sai người đến giao tài sản cho anh, số sách ấy xếp đầy mấy chiếc xe.
Vốn dĩ tủ sách trong căn phòng này chỉ thiết kế một mặt, nào ngờ sách của bố quá nhiều, sau đó anh lại mua thêm không ít nên dứt khoát sử dụng cả ba mặt tường làm giá sách.
“Chậc chậc chậc, nhiều như này, Lý Duy, bố cậu sẽ không phải là nhà Vật lí học đó chứ? Không đúng, không phải trước kia bố cậu… làm kinh doanh à? Thế sao còn thích Vật lí nhỉ?”
Chuyện gia đình Lý Duy ít nhiều gì mọi người cũng nghe nói nên có khá nhiều người biết, trước khi bố anh vào bệnh viện tâm thần từng là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố N, ông chủ lớn mỗi ngày bận bịu kiếm tiền, còn thật sự say mê Vật lí?
“… Có lẽ vậy.”
Cậu thiếu niên thoáng chau mày, một suy nghĩ nào đó bởi vì mọi người hỏi han mà chợt xuất hiện.
Kí ức lúc nhỏ thật sự mơ hồ, anh không biết liệu bố mình có sở thích này lúc còn sống không.
Song, chuyện quan trọng trước mắt không phải mấy thứ này.
Cậu thiếu niên ánh mắt sa sầm nhìn cô gái đã ngồi xuống nghiêm túc xem bài tập.
Từ lúc vào cửa cho đến giờ cô không hề nói với anh một câu, vừa rồi chuyển xong bàn liền vội vàng bắt đầu giải đề, chỉ để cho anh cái ót và một phần cổ trắng nõn mịn màng…
“Mạn Mạn, tôi đi chuẩn bị chút trái cây, em tới giúp tôi một chút.”
Trương Mạn sửng sốt, gật gật đầu đứng dậy, đi vào phòng bếp.
Thậm chí anh còn đặc biêt mua trái cây, suy nghĩ rất chu đáo đấy, xem ra oán trách thì oán trách nhưng anh vẫn trông mọi người đến.
Đợi sau khi Trương Mạn rời khỏi thư phòng, cậu thiếu niên cũng đi ra ngoài, mọi người nhao nhao ngồi xuống, vừa giải đề vừa hóng hớt thò đầu ra bên ngoài.
Coi bọn họ đều là kẻ ngốc hả? Pha cà phê có thể một người pha, bổ trái cây phải hai người á?
Đáng tiếc, ánh mắt hóng hớt bị ánh mắt lạnh lùng của trùm cuối cho đi quy tiên, mọi người rụt cổ lại, trông thấy trùm cuối đóng cửa thư phòng.
… Anh đóng cửa lại rồi.
Tào Chí Học: Tôi con mẹ nó muốn đi vệ sinh rồi đó? Đi hay không đi?… Hay là khỏi đi trất, nếu đi nhỡ không cẩn thận nhìn thấy cái gì đấy thì trùm cuối chắc chắc sẽ không bỏ qua cho mình phỏng.
…
Phía bên này Trương Mạn từ tốn đi vào nhà bếp, thoáng qua liền thấy trên kệ đặt một túi dâu to tươi rói.
Trông có vẻ rất ngọt.
Cô lấy một cái tô dùng để rửa trái cây trên kệ bên cạnh, cho dâu tây trong túi vào trong tô, mở vòi nước, vén tay áo lên bắt đầu rửa.
Song chưa rửa được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã, cô quay đầu lại, hơi thở ấm áp của cậu thiếu niên đã ập đến rồi.
Cánh tay anh vòng từ phía sau cô, ôm chặt eo cô kéo cô về phía mình, hơi thở nóng rẫy phả vào gáy cô, sực nức hơn trước kia khá nhiều.
Biểu cảm trên mặt cũng không còn bình thản nữa mà có thêm chút kích động khó thể kìm chế.
Trương Mạn lòng mềm nhũn, đặt cái tô xuống quay sang: “Sao thế anh?”
Cậu thiếu niên ánh mắt nặng nề, cứ nhìn chăm chăm cô như vậy, trong mắt mang theo vẻ u oán vô hạn.
Trong lòng cô có chút buồn cười, muốn chạm vào mặt anh, song tay đang ướt nên không làm.
“Bạn trai ơi, không cho phép anh gây với em đâu, không phải hôm qua em đã hỏi anh rồi sao? Có thể gọi thêm mấy bạn học khác đến không, anh đã đồng ý rồi.”
Hôm qua anh hỏi cô có muốn đến nhà anh tự học không, ngay sau đó cô đã hỏi anh, rõ ràng anh “Ừ” rồi, còn ôm cô hôn mấy cái nữa, sao lúc này lại u oán như thế chứ?
Vẻ mặt cậu thiếu niên có chút không tin.
Hôm qua anh hỏi cô có muốn đến nhà anh tự học không, cô gật đầu… sau đó, hình như cô dụi vào ngực anh nói gì đó, đáng tiếc lúc đó có tiếng sét đánh, trái tim anh lại đang phơi phới nên hoàn toàn không nghe thấy.
Được rồi… xem ra cô từng nói như vậy.
Nhưng anh đâu có nghe chứ, nếu anh nghe, sao anh có thể đồng ý hả? Khó khăn lắm mới có được một hôm chỉ có hai người bên nhau suốt cả ngày.
Khó khăn lắm đóoooo…
Cô nào biết anh nhớ cô xiết bao, thậm chí hôm qua anh còn mơ thấy chuyện đó.
Cậu thiếu niên vẻ mặt hụt hẫng đưa tay lên, nhéo nhéo mi tâm, vùi mặt vào hõm cổ cô: “Mạn Mạn ơi, tôi không nghe thấy tới, tôi những tưởng hôm nay chỉ có hai chúng ta… tôi rất nhớ em, Mạn Mạn.”
Giọng anh khàn khàn trầm thấp, lại không chút chập trùng, nhưng mỗi một từ thốt ra đều giống như bị một thứ gì đó rất nặng lôi đi.
Nhớ nhung… rất nặng.
Trái tim Trương Mạn thoắt mềm nhũn tựa dòng suối trong veo, cô cũng mặc kệ bàn tay đang lỏng tỏng nước, nhẹ nhàng kéo đầu cậu thiếu niên ra, chạm vào hai gò má anh, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn đôi mắt đang cụp xuống của anh: “Cho nên anh mua hoa tươi, đốt nến thơm, còn… còn mặt chiếc áo này?”
Trước kia rất nhiều lần cô bảo anh mặc nhưng anh sống chết không chịu, nào ngờ hôm nay thật sự mặc —— chiếc áo chuột Mickey màu hồng nhạt đáng yêu này.
Trái tim Trương Mạn vừa chua xót vừa ấm áp.
Người cô yêu nhất ấy, là một người vừa hờ hững vừa có định kiến nhưng lại vì cô mà làm biết bao chuyện phàm trần.
Song cậu thiếu niên lại không nghĩ như vậy.
Hành động vốn dĩ lãng mạn, khi bị dính phải lời nguyền lại lộ ra vẻ ngốc ngốc và bối rối, anh ngượng ngùng đảo mắt, gật gật đầu.
Trái tim ngứa ngáy đồng thời mang theo chút ấm ức khó hiểu.
Rõ ràng anh còn giặt quần áo, dọn dẹp sofa, lau nhà.
Khoảnh khắc cảm xúc ấm ức kia đánh úp trái tim, anh có chút hoảng hốt.
Ấm ức? Thứ cảm xúc này, ngót nghét mười năm qua chưa từng từng có.
Anh thật sự càng ngày càng quen với việc có một người yêu anh, cho nên, một chuyện cỏn con cũng đã có thể khiến anh ấm ức.
Trương Mạn ngắm anh hồi lâu, nỗi nhớ nhung trong tim leo đến đỉnh núi.
Khoảng thời gian này, cô vì chuẩn bị cho cuộc thi mà ép mình mỗi ngày hai mươi bốn giờ phải dành ít nhất một nửa thời gian cho việc học.
Sao cô không nhớ anh chứ?
Mỗi lần nhìn thấy anh đều muốn bỏ mặc tất cả nhào tới ôm anh.
Trong lòng luôn có một âm thanh không ngừng mê hoặc mình, đừng học nữa, tới hôn anh đi, ôm anh đi, xem phim với anh đi, dạo phố và ăn tối với anh đi, thế mới tuyệt làm sao.
Chỉ cần nghĩ như vậy thì những câu hỏi hốc búa trước mặt đều không thể giải được.
Dũng khí để cô kiên trì là anh, cám dỗ muốn trộm nhàn, cũng là anh.
Với cô mà nói, anh chính là trí mạng, dễ dàng khiến cô đánh mất tất cả sự tự chủ. Vốn đã không thông minh, nếu cứ mãi hẹn hò với anh thì còn học tập như thế nào nữa?
Thế là âm thanh còn sót lại của lí trí bật ra.
Mày buông thả đi, mày phải xa anh ít nhất một năm nếu ăn chơi rốt ráo hai tháng này, hơn nữa, nói không chừng còn không đậu được đại học B, đến lúc đó phải xa anh thêm bốn năm nữa.
Thế là cô chỉ có thể ép bản thân học hành chăm chỉ.
Ai ngờ đâu, mỗi ngày giấc mơ của cô đều là anh.
Trương Mạn nhẹ nhàng đẩy anh ra dưới ánh mắt khó hiểu và buồn bã của cậu thiếu niên.
Cô đi đến cửa phòng bếp, đóng cửa lại, đi đôi với một tiếng “Cạch” cánh cửa đã bị khóa lại.