Hoàng đế chỉ dẫn theo 8 thị vệ tùy thân nhưng ai cũng có võ công cao cường. Hôm nay lão cực kỳ nôn nóng, thế mà cứ có chuyện khác tới làm phiền. Mặc dù lão cũng biết mình là vua một nước, không nên lén ra ngoài nhưng hôm nay lão bắt buộc phải đi.
Lão như bị điên mà liên tục lẩm bẩm tên của Doãn Bình Ngô, nếu có y ở bên cạnh, có lẽ lão đã không như vậy.
Y tựa như một cơn gió mát thổi vào lòng lão, chỉ nghĩ tới y thôi cũng khiến lão bình tĩnh trở lại.
Sau khi rời khỏi cung, Hoàng đế để thị vệ đánh xe đi về phía Tây. Ra khỏi kinh thành, càng đi về phía Tây, cảnh vật xung quanh lại càng hoang vắng.
Phong cảnh bốn phía kinh thành rất khác biệt, phía Đông giàu có đông đúc, phía Nam bần cùng khốn khổ, phía Bắc hoang tàn đổ nát, phía Tây lại vô cùng vắng vẻ. Ở đây phần lớn là những bãi tha ma, cò có không ít động vật hoang dã.
Theo tư tưởng của người thời đại này thì phía Tây là nơi gần với Tây Thiên.
Hoàng đế cau mày, ra vẻ đăm chiêu.
Phản loạn ở biên cương phía Tây thật sự có liên quan tới hoàng đệ mà lão đã nhìn từ nhỏ tới lớn sao? Bây giờ lão đã cho người bí mật điều tra, nếu là thật thì lão phải giết gã ư?
Hoàng đế vô cùng phiền lòng, lão đã là bậc chí tôn trong thiên hạ, tại sao lại không có nổi một người thân đối xử thật lòng chứ?
Vũ Văn Minh Cực khi còn nhỏ rất ngoan, lớn lên cũng sống kiểu an nhàn.
Tại sao đều lừa trẫm?
Hoàng Hậu lừa trẫm, hoàng đệ lừa trẫm, bây giờ ngay cả mấy đứa con cũng dám đùa giỡn với trẫm.
Trong lúc Hoàng đế đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, xe ngựa đột nhiên dừng lại, lão cau mày hỏi: “Có chuyện gì? Sao không đi?”
Thị vệ ở ngoài xe ngựa đáp: “Chủ nhân quay lại đi ạ, có sơn tặc.”
Hoàng đế nghe vậy cũng không vội ra ngoài: “Mấy tên sơn tặc nhỏ nhoi mà làm khó đám đại nội thị vệ các ngươi được chắc? Đuổi đi là được.”
Thị vệ ở ngoài xe ngựa đáp lại: “Tuân lệnh!”
Sau đó, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng vũ khí va chạm vào nhau. Hoàng đế xốc màn che lên, không khỏi nhíu mày, số lượng sơn tặc khiến lão vô cùng bất ngờ. Hơn nữa nhìn võ công, đoán chắc không đơn giản là sơn tặc thôi.
Chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng, lão lập tức nhận ra thân phận của đám người này, là tử sĩ!
Một thị vệ trong đó bước lên xe ngựa nói với lão: “Chủ nhân, tiểu nhân hộ tống ngài rời khỏi nơi này!”
Hoàng đế còn chưa kịp nói gì, xe ngựa đã chạy như điên. Tử sĩ phía sau vẫn bám theo không rời, vai trái của thị vệ đang điều khiển xe ngựa đã đổ máu.
Máu chảy vào trong xe, Hoàng đế không khỏi lo lắng.
Rốt cuộc là ai muốn ám sát lão? Vũ Văn Minh Cực sao?
Đằng trước vang lên một tiếng rên khẽ, hoàng đế ngẩng đầu nhìn, thấy vết thương của thị vệ kia đã nhiễm độc và chảy máu. Hoàng đế hoảng hốt, bánh xe lại nghiền trúng một viên đá ở trên đường, mất đi trọng tâm mà lật nghiêng.
Hoàng đế ngã văng ra khỏi xe ngựa, sau đó mất đi ý thức.
Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân vội vàng rời cung, nhưng không quay về phủ An Vương mà chạy thẳng tới ngoại ô phía Tây. A Thiền ở lại trong cung, sai người hầu thân cận tới phủ Sở Vương thông báo để hắn vào cung đón bé về.
Lúc này Lục Hàm Chi cũng nhớ tới 1 phân đoạn trong cốt truyện gốc: ở ngoại ô phía Tây, Hoàng đế bị ám sát, thị vệ bên người đều chết hết.
Lão gặp nguy hiểm đến tính mạng, vừa ngã khỏi xe ngựa thì bị đập đầu hôn mê.
Cũng nhờ có “Hoàng Hậu may mắn được trời ban phước” tùy tiện đi hái thảo dược, gặp được Hoàng đế đang bị thương bất tỉnh, sau đó tìm một hang núi kéo lão vào tỉ mỉ chăm sóc cả đêm.
Vừa đút thuốc vừa lau người, khiến lão Hoàng đế không thể động đậy được vô cùng biết ơn. Sau đó lão còn khen ngợi Thái Tử, để Thái Tử nắm quyền xử lý công vụ, còn bản thân thì cáo bệnh lui về sau màn.
Đương nhiên cũng nâng Tô Uyển Ngưng từ một thị thiếp trở thành trắc phi của Thái Tử. Nhưng nội dung cốt truyện không nên diễn ra sớm như vậy, nó phải xảy ra sau khi Hoàng đế đến phía Nam mới đúng.
Vũ Văn Minh Cực lúc đó còn chưa tạo phản hẳn, đây chỉ là một chi tiết nhỏ nên Lục Hàm Chi chưa từng để ý đến.
Vũ Văn Mân thấy vẻ mặt cậu nghiêm trọng bèn hỏi: “Ngươi lo phụ hoàng sẽ gặp chuyện?”
Lục Hàm Chi cau mày: “Gặp chuyện là cái chắc rồi, nhưng mà… khó nói trước được, tốt nhất là chúng ta tìm được Hoàng Thượng sớm một chút.”
Dựa theo hiểu biết của Lục Hàm Chi về Tô Uyển Ngưng, nàng ta sẽ không ngồi yên chịu chết như vậy.
Người có thể xoay chuyển được tình cảnh của nàng ta hiện tại chỉ có một, đó là Hoàng đế.
Làm thế nào để công lược Hoàng đế, cày giá trị hảo cảm của lão?
Còn gì tốt hơn công cứu giá chứ?
Cứu được Hoàng đế chính là công lớn, đồng thời cũng giúp nàng ta và Thái Tử rất nhiều chuyện.
Cậu dám cá chuyện Hoàng đế gặp chuyện đều là do Tô Uyển Ngưng sắp đặt. Chuyện vừa xảy ra, nàng ta đã sắm vai tiên nữ cứu giúp người, hoàn toàn không có kẽ hở.
Lục Hàm Chi cũng phải bội phục Tô Uyển Ngưng, đây đúng là phương pháp nhanh và hiệu quả nhất.
Hai người vội vàng đuổi tới ngoại ô phía Tây, đi gần nửa canh giờ thì tới một bãi tha ma hoang vắng, nhìn thấy thi thể của 8 thị vệ.
Tất cả đều chết sạch.
Lục Hàm Chi cau mày: “Chúng ta nhanh chóng tìm Hoàng Thượng đi.”
Vũ Văn Mân ngăn cậu lại: “Không kịp nữa rồi, nếu không bị giết thì chắc chắn đã được người cứu. Bây giờ chúng ta xuất hiện ở đây trái lại còn nguy hiểm thêm.”
Lục Hàm Chi nói: “Ý của ngài là… Người nọ sẽ cắn ngược, đổ tội cho chúng ta?”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Không ai biết chúng ta tới ngoại ô phía Tây, vẫn nên tránh đụng mặt với Hoàng Thượng thì hơn.”
Lục Hàm Chi phiền muộn, ngàn tính vạn tính lại thua ở đây, lần này có lẽ Tô Uyển Ngưng đã giành chiến thắng rồi.
Vũ Văn Mân lại nói: “Có lẽ còn cứu vãn được.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Cứu vãn như thế nào?”
Vũ Văn Mân nhìn thi thể trên đất, cong môi nói: “Không bằng chúng ta tạo một hiện trường giả đi?”
Lục Hàm Chi khó hiểu hỏi: “Làm giả? Như thế nào?”
Vũ Văn Mân cười không nói, Lục Hàm Chi nháy mắt hiểu ra.
Hắn đã làm loại chuyện đổ tội này tới độ thành thạo, nhưng đó cũng là một nghệ thuật.
Đêm đến, bên trong vách núi ở một hang động, Tô Uyển Ngưng châm lửa nấu thuốc.
Mùi thuốc lan tỏa khắp hang động, ngoài ra còn có mùi khoai nướng thơm nồng. Tô Uyển Ngưng xoay người nhìn Hoàng đế vẫn hôn mê bất tỉnh, nở một nụ cười hài lòng.