Màu máu trên mặt cô còn chưa khôi phục, nó vẫn tái nhợt trong nỗi khiếp sợ. Cô nhìn về phía tay của Trương Nhã Lâm theo bản năng rồi hỏi: “Em mới kéo hả?”
Nhưng sắc mặt của Trương Nhã Lâm còn trắng hơn cả cô, thậm chí còn quên mất mình phải trả lời.
Ít lâu sau, hắn mới hoảng hốt đáp một câu “không phải” rồi nhìn sang phía Văn Thời.
Chỉ có dây rối mới kéo được nguyên đám một lượt như thế. Ở đây nếu hắn không ra tay thì cũng chỉ còn có một mình Văn Thời. Nhưng đối phương lại bị tên ma ốm Tạ Vấn đứng sau lưng nắm lấy bờ vai.
Cảnh tượng này khiến người ta hơi mờ mịt, như thể nó chẳng có vấn đề gì, song nhìn kiểu nào cũng thấy sai trái.
Nhưng cảnh tượng này lại nhanh chóng bị phá tan ——
Tiếng gió gào thét trong điên cuồng, đuôi rắn lại quét tới đây.
Lần này, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ thứ tấn công họ một cách bất chợt kia cũng không phải mãng xà khổng lồ của Văn Thời, mà lại là một con khác.
Con rắn đen dài thòng đó trông giống hệt như rối của Văn Thời, điểm khác biệt duy nhất là màu hơi nhạt hơn, tựa một hình chiếu đang được rọi lên.
Nhưng sức tấn công và khí thế của nó lại không hề yếu ớt. Khi cái đuôi dài ném sang đây, sức mạnh mà nó mang theo quả thực có thể càn quét sạch sẽ.
Nhưng lần này, Văn Thời đã kịp thời ra tay. Đằng Xà đâm thẳng từ trời cao xuống, mạnh mẽ chặn nó lại.
Dưới sự va chạm của hai con rắn to lớn, ngọn lửa nóng bức lập tức bùng lên.
Cả mặt đất cũng đang rung lắc.
Hạ Tiều hơi lảo đảo rồi vội vàng ôm lấy một thân cây.
Trương Lam nhíu mày rất sâu và hỏi: “Tình huống gì thế này?”
Khi giọng nói vừa phát ra, tấn công lại ập xuống như mưa rơi. Trên mặt đất có thêm vài vết nứt, cô suýt chút nữa đã hụt chân.
Trương Nhã Lâm không xem nổi nữa. Hắn kéo căng dây rối, lập tức vứt ra ba con rối to nhằm trực tiếp trấn áp con rắn đen ‘hàng dỏm’ tự dưng đâu ra xuất hiện kia.
“Đừng thả!” Văn Thời lớn tiếng ngăn cản, nhưng vẫn khá trễ rồi.
“Vì sao lại không thả?” Trương Nhã Lâm nói mà chẳng xoay đầu lại, “Tốc chiến tốc thắng.”
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện mình đang nằm mơ.
Ba con rối to được thả ra chưa tới vài giây đã có ‘dáng vẻ’ giống nhau như đúc, trường hợp chẳng những không chuyển biến tốt đẹp mà còn biến thành bốn đấu bốn, trông càng rối loạn hơn.
“Quần què gì vậy trời ——” Lúc này Trương Nhã Lâm cuối cùng cũng không rảnh lo đến việc giữ hình tượng, buột miệng thốt ra lời thô tục, “Sao lại thế này?”
“Thì là như thế đấy.” Văn Thời lạnh lùng mở miệng, “Cậu thả ra cái gì thì nó sẽ phải nhận lấy phản kích tương tự.”
Vẻ kinh ngạc vẽ đầy trên mặt Trương Lam: “Lão tổ Bốc Ninh thích sử dụng kiểu trận này hả? Dì cứ tưởng…”
Trong mấy lời đồn đãi, Bốc Ninh luôn được xem như là một người rất dịu dàng, tuy không đến mức việc gì cũng ‘được được được’ như Trang Dã, nhưng tuyệt đối cũng không được coi là một hung thần ngang ngược.
Nhưng kiểu phản kích của trận này khiến cô cảm thấy nghi ngờ sâu sắc trước lời đồn đó.
Ai dè đã nghe Văn Thời bảo: “Hắn thường không xài tới đâu, nhưng trận này là ngoại lệ.”
Trương Nhã Lâm: “???”
Cảm giác bất thường ngày càng tăng cao, nhưng hắn tạm thời không rảnh quan tâm đến điều này.
Cuộc tấn công của bốn con ‘hàng dỏm’ hùng hồn như núi như biển, phiền phức hơn nhiều so với chỉ một con rắn lớn. Dù bên phía họ cũng có rối để có thể ngăn cản và phản kích, nhưng tình hình cũng đã hỏng bét.
Vì nền đất của núi rừng đều đang sụp đổ, bên dưới vết nứt là vực sâu không nhìn thấy đáy. Dưới đó… còn có khả năng là chỗ chết nữa.
Đúng là Bốc Ninh hiếm khi lập trận dữ dội đến thế, ngay cả Văn Thời suýt chút nữa quên rằng sẽ có tình huống như vậy.
Giờ dù Trương Nhã Lâm phụ một tay, cục diện đã trở nên khó thể khống chế, muốn thu rối về cũng không có khả năng. Anh suy nghĩ rồi lại dứt khoát vứt dây rối ra.
“Con điên rồi hả?”
Lần này, người sốt ruột lại là chị em Trương gia.
Trương Nhã Lâm điều khiển bốn con rối cùng một lúc, tuy chưa tới giới hạn, nhưng cũng rất hao tốn linh thần. Vải lại đây còn là trận của Bốc Ninh, sự tấn công của mấy món ‘hàng dỏm’ kia có khi còn đáng sợ hơn cả đồ thiệt nữa.
Hắn gần như trong trạng thái khá chật vật.
“Không phải con đã nói là đừng thả ra rối mới hả?!!!” Trương Nhã Lâm né tránh một đợt tấn công, lau sạch vết máu ứa ra trên mặt, suýt chừng như đang rít gào trong tiếng gió, dáng vẻ thanh lịch đã chẳng còn đâu.
“Muộn rồi.” Văn Thời nói, một con cự thú mới đã xuất hiện trên bầu trời.
Mục đích của anh quả thực hơi điên —— nếu đã có nhiều rối như thế thì thôi tạo ra nhiều thêm chút nữa, mãi cho đến khi đất trời nơi này hết hơi gánh nổi và sụp đổ hoàn toàn mới thôi.
Đến lúc đó, mắt trận sẽ bất thình lịnh hiện ra bởi độ bền kia.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo rằng mọi người sẽ không bị hủy diệt theo gót sự sụp đổ của đất trời trước khi mắt trận đột ngột hiện ra.
Tình cảnh lại càng hỗn loạn hơn.
Hạ Tiều cũng đã không còn ôm nổi thân cây. Cậu cảm thấy mình sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm cùng với các khối đất vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Chừng nào mới hết vậy?” Cậu hỏi một câu.
“Một là con có bản lĩnh khiến chủ trận mở cửa cho mình vào, hai là… nhìn dáng điệu của anh con, có lẽ chúng ta phải làm cho đến khi nào sụp lở hết mới thôi!!” Trương Lam thì lại thông minh và cũng có nhiều kinh nghiệm, chưa mù mờ được bao lâu là đã hiểu ra mục đích của Văn Thời.
Bóng chắn đã không thể bảo vệ họ nữa, cô khổ sở túm lấy một rễ cây bị bật lên, định dán mấy lá bùa ở xung quanh để giúp Văn Thời một tay.
Dù sao thì đối với rối sư bình thường, điều khiển được một lúc hai con rối cũng đã là giới hạn.
Ai ngờ cô còn chưa kịp dán xong lá bùa thứ ba, Văn Thời cũng đã vứt ra con rối thứ ba.
Mẹ nó cái thằng ——
Chị em Trương gia cùng nhìn sang với một vẻ mặt kinh hãi.
Có lẽ không một ai đời này có thể hiểu rõ độ khó của chuyện này hơn họ.
Nhưng điều càng làm cho họ không kìm lòng nổi phải ngắm thêm chính là dáng vẻ của mấy con rối đó. Chúng luôn khiến người ta liên tưởng đến vài thần thú hết sức đáng sợ… nhưng lại có vài điểm khác biệt.
Trương Nhã Lâm nhìn riết, vì phân tâm nên xém nữa đã bị quét vào khe hở đang rộng mở.
Đến lúc Văn Thời thả ra con rối thứ tư, vẻ mặt của Trương Nhã Lâm đã hơi biến đổi.
Trương Lam quên béng cả việc dán bùa, ngơ ngác ngửa đầu nhìn thần và ma đang đấu đá lung tung beng trên trời.
Thế mà nguyên mảnh đất này vẫn còn đang ngoan cố đứng vững…
Thực ra Văn Thời đã bắt đầu dốc hết sức. Bốn con cự thú tiêu thụ linh thần của anh nhanh lắm, linh tướng vốn chỉ là một mảnh vỡ đang bắt đầu chấn động không ngớt.
Anh nhíu mày một cái. Lúc đang định vứt ra con rối thứ năm, một bàn tay đã chìa tới và giữ tay anh lại.
“Đợi tí đã.” Tạ Vấn nói.
Văn Thời khá sửng sốt, đang ngoảnh lại nhìn hắn thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước chảy tí tách tí tách loáng thoáng vọng tới từ đâu đó.
Âm thanh đó nghe rất rỗng, tựa như nước đang chảy xuôi vào một hang núi ẩn sâu.
Hai người trở nên ngơ ngẩn ngay cùng một lúc.
Bởi họ từng rất quen thuộc với âm thanh ấy. Mỗi hôm sáng đi đêm ngủ đều luôn có tiếng nước chảy bầu bạn với tiếng thông reo dọc theo biển rừng như thế.
Đó là… âm thanh của núi Tùng Vân.
Trước lúc nghe thấy nó, Văn Thời cũng không ngờ là mình lại nhớ nhung âm thanh này đến vậy.
Đã một ngàn năm trôi qua, lâu rồi không gặp.
Anh nhìn sang theo tiếng vọng, thấy tất cả ‘dáng’ rối đều thu lại tư thế tấn công trong phút chốc rồi tan biến giữa đất trời tựa như sương sớm trong núi.
Không biết bao nhiêu vết nứt ánh vàng từ trên trời cao lao xuống. Một thoắt sau, tấm chắn vô hình kia đã bể vỡ ầm ầm.
“Ủa nó… sụp rồi ư?” Hạ Tiều ngửa đầu, nói trong sự mờ mịt.
Trương Lam hoảng hốt một lúc lâu mới nói khẽ: “Sai rồi, mắt trận đã tự mở ra.”
Hạ Tiều: “Nhưng mà… chẳng phải người ngoài không mở được mắt trận hả chị?”
Thực ra cậu nói thế thì không đúng cho mấy, nhưng chẳng ai sửa đúng lời giùm cậu cả.
Bởi vì một giây sau, mười hai khối bóng cao hùng vĩ đã lòi ra từ tấm chắn vỡ vụn và vòng quanh mọi người tựa mười hai ngọn núi cao.
Chúng khoác áo rộng tay dài, nhìn như quỷ quái trong núi.
“Cái gì thế này?” Hạ Tiều lẩm bẩm.
Chị em Trương gia hơi hé miệng, nhưng lại không thể nói nên lời.
Cuối cùng Tạ Vấn vẫn nói khẽ khàng: “Trận linh.”
Từ xưa đến nay, chỉ có số ít các trận từng trải qua trăm nghìn năm tháng luân hồi mới có thể nuôi ra trận linh. Mà điều này lại đại diện cho nỗi nhớ còn sót lại của kẻ bày trận cũng như thể hiện lòng trung thành trong việc trông coi vùng đất này.
Nếu không phải cố nhân thì không thể mở được cửa trận.
Trương Lam hoặc Trương Nhã Lâm gì cũng vậy, cả hai đều từng nghe quá nhiều lời đồn đãi, nên đương nhiên có biết về điều này.
Bởi thế họ rơi vào trong trạng thái hoang mang kéo dài, song mới chợt không kịp phản ứng.
Một giây sau, họ thấy mười hai trận linh tượng trưng cho thiên can(*) nhẹ nhàng ngửi một cái về phía Văn Thời đang đứng rồi phất tay áo quỳ xuống.
(*) Thiên can: một nhân tố quan trọng trong việc phản ánh tính cách và dự đoán vận mệnh của con người, bao gồm Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý. Cùng với thiên can là địa chi, ý chỉ mười hai con giáp.
HẾT CHƯƠNG 73 („• ֊ •„)