“Thật hay giả, vậy anh vẫn còn cơ hội rồi.”
Lê Tranh chỉ coi như anh ta đang nói đùa: “Thư ký Triệu có tình mới rồi à?”
“Không biết, anh không hỏi.” Cận Phong: “Chuyện đó và chuyện này, có liên quan à?”
“Em còn tưởng rằng thư ký Triệu có bạn trai nên kích thích đến anh.”
“Theo đuổi em không có liên quan gì tới người khác, chỉ là thích em, muốn theo đuổi em.”
“Có vẻ cũng bị kích thích không nhẹ, xem ra thư ký Triệu thật sự có tình mới rồi.”
Cận Phong hết đường chối cãi.
Chỉ có điều mấy chữ thích cô này, rốt cuộc đã nửa thật nửa giả nói ra.
Lê Tranh thổi cà phê nóng, không tiếp tục nói giỡn với anh ta nữa: “Đã nhiều năm như vậy, nếu anh không thể theo đuổi được thư ký Triệu, thì buông tay hoàn toàn đi, bắt đầu một đoạn cảm tình đàng hoàng, anh cũng đã chơi đủ rồi, kiểu trạng thái gặp dịp thì chơi, không chịu trách nhiệm, anh nên thu liễm lại đi. Nếu không lâu quá rồi, chính bản thân anh cũng không muốn quay lại trạng thái bình thường nữa, cảm thấy tình cảm và phụ nữ đều mệt mỏi.”
Cận Phong cười: “Vậy anh theo đuổi em nhé.”
“Anh xem đang nói chuyện đứng đắn với anh, anh lại bắt đầu không đứng đắn.” Lê Tranh cho rằng đây là anh ta né tránh đề tài vừa rồi, cố ý ngắt lời.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, uống cà phê của mình.
“Công chúa, nếu không em đừng vội ở bên Phó Thành Lẫm, em thử một chút với anh đi, nói không chừng anh thích hợp với em hơn đó, đúng lúc anh cũng thừa dịp ở cùng với em để sửa đổi những thói hư tật xấu kia của mình một chút, thu lại lòng mình, đều thu cho em.”
Khi nói lời này, Cận Phong dùng sức nắm lấy tay lái.
Cũng không biết anh ta đã thay bao nhiêu phụ nữ, nhưng giờ khắc này, anh ta khiến bản thân mình giống như chàng trai trẻ ngây thơ.
Tự khinh bỉ mình một phen.
Lê Tranh lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô thở dài: “Em cam đoan sau này sẽ không khuyên giải anh nữa, anh thích thế nào thì làm thế đi.” Cô bảo anh ta tém tém lại một chút, anh ta liền trực tiếp nhắm thẳng đầu vào cô.
Cận Phong còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy đủ loại cảm thụ.
Khoảnh khắc anh ta lãng tử quay đầu kia, cô đã bị anh ta đẩy tới trong lòng ngực của người khác rồi.
Không nhắc tới tình yêu được, thì anh ta nói cái khác.
“Em có cảm thấy gần đây anh vững vàng hơn một chút rồi không?”
Lê Tranh điều chỉnh tư thế ngồi, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, không mập nha. Thứ mà Nhị thế tổ quan tâm nhất luôn luôn là mặt và dáng người của mình, sao có thể khiến cho bản thân béo lên.
Cô ngầm trêu ghẹo: “Có thể là mùa đông mặc nhiều quần áo, anh hơi nặng nề, nên mới vững vàng hơn một chút.”
Cận Phong liếc cô, tức đến mức nói không nên lời.
Điện thoại của Lê Tranh kêu lên, là điện thoại của Phó Thành Lẫm.
Trước khi đi câu cá, cô để lại tin nhắn cho anh, không cần tặng hoa hồng cho cô vào buổi sáng, cô không ở nhà.
“Trời lạnh như thế, sao em lại đột nhiên nghĩ tới việc muốn đi câu cá?” Giọng nói của Phó Thành Lẫm có vẻ khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, anh vẫn ở trên giường, cầm gối dựa lót ra sau lưng.
Lê Tranh: “Bác Úc cũng đi câu cá.”
Phó Thành Lẫm vừa nghe là có liên quan tới vụ án, tim nhảy lên: “Vậy sao em không gọi anh?”
“Em và Cận Phong đi cùng nhau, không sao đâu, tối hôm qua anh đi xã giao muộn như vậy, em muốn để anh ngủ thêm một lát.”
Phó Thành Lẫm xoa ấn đường, tối hôm qua hơn hai giờ sáng anh mới về, tổng cộng ba lượt, phải uống không ít rượu.
Lê Tranh hỏi: “Mới hơn sáu giờ, sao anh dậy sớm thế?”
Vừa rồi Phó Thành Lẫm đi tìm nước uống, tiện thể nhìn điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn của cô. “Vẫn chưa dậy.”
Không biết thế nào, trong đầu Lê Tranh đột nhiên xuất hiện cảnh tượng trong giấc mộng xuân vào nửa năm trước, anh không mặc áo nằm ở bên cạnh coo…
Cô tranh thủ thời gian thu lại suy nghĩ lung ta lung tung.
“Sao vậy?”
Phó Thành Lẫm không nghe thấy âm thanh nên hỏi cô.
Lê Tranh: “Không có gì. Vậy anh ngủ bù lại đi, trưa em sẽ về.”
Phó Thành Lẫm còn có lời muốn hỏi Cận Phong, anh bảo Lê Tranh mở loa ngoài.
“Xe thử nghiệm lái tự động trên đường của Nam Phong, gần đây đổi đường thử nghiệm rồi à?”
Cận Phong cất cao giọng: “Ừ, đổi tới trung tâm câu cá, đoạn đường này ít xe, xe thử nghiệm đi qua đi lại cũng không khiến người ta nghi ngờ.”
Chủ yếu là muốn theo dõi một chiếc xe.
Phó Thành Lẫm liên tục căn dặn: “Cho dù cậu muốn làm gì, phải đặt sự an toàn của Tranh Tranh lên hàng đầu.”
“Còn cần anh nói à?”
Cận Phong đưa tay, trực tiếp bấm tắt máy.
Lê Tranh nhìn anh ta: “Con người này, em vẫn chưa nói xong mà. Anh ấy làm gì đắc tội đến anh, mà anh trực tiếp tắt máy của anh ấy?”
Cận Phong: “Anh ta sống trên địa cầu này, hô hấp không khí trên địa cầu này, là cũng đã đắc tội với anh rồi.”
“…”
Chưa từng thấy ai vô lý đến mức không biết xấu hổ như vậy.
Lê Tranh không quan tâm đến việc tranh luận với anh ta, hỏi anh ta xem xe thử nghiệm lái tự động trên đường là cái gì
“Theo dõi một người lái xe mới, nữ, cầm bằng lái chưa được ba tháng, thường xuyên đến đây tập lái xe trên đường này, trông có vẻ là tập lái xe, thật ra không phải, người của Hướng đổng đã từng tự mình tiếp xúc với cô ta.”
– –
Sáu giờ rưỡi, mặt trời còn chưa ló dạng.
Chân trời sáng lên, tầm mắt thoáng đãng.
Hôm nay bác Úc được nghỉ, đã hai tuần không đến câu cá, con trai và bác đi cùng nhau.
Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Sau khi ra khỏi thành phố, con trai chủ động nói chuyện phiếm với bác Úc: “Ba, ba đừng lo, nếu hôm nay bọn họ lại tới, thì hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trong khoảng thời gian này ba có nhiều tâm sự nặng nề, mẹ còn tưởng rằng ba đã xảy ra chuyện gì ở trong sở.
Anh ta cam đoan vơi ba mình: “Con tuyệt đối không làm việc gì có hại cho lợi ích của công ty, một việc cũng không có, cùng lắm là đút lót lúc mời khách, đưa thuốc đưa thẻ, cộng lại cũng không có bao nhiêu tiền, đây không phải là việc ghê gớm gì, nghề nào công ty nào cũng như thế.”
Còn chuyện hôm đó người kia nói nghiêm trọng như vậy với ba, hoàn toàn là vì hù dọa ba.
Bác Úc thở ra một hơi thật sâu: “Ba chỉ sợ bọn họ vu oan để trả thù con, có chuyện gì mà bọn họ không làm được, chó cùng rứt giậu, còn quản con sống hay chết à.”
Mấy hôm nay ông luôn cảm thấy có người đi theo mình, con trai đi công tác ở nơi khác, ông không dám khinh thường, lo lắng cho sự an toàn của con trai nên coi như không biết cái gì hết.
Bảy giờ rưỡi, gần đến trung tâm câu cá.
Xe cộ trên đường không nhiều, trước mặt ông là một chiếc xe thử nghiệm chạy trên đường.
Chẳng bao lâu sau, ông vượt qua từ làn xe bên cạnh.
Bác Úc suy nghĩ dọc đường: “Nếu không, con nhảy việc đi, ba cảm thấy không yên tâm.”
Con trai: “Được ạ, con tìm nơi tốt trước, chờ — “
“Àii! Tranh thủ thời gian…”
Hai ba con đều chỉ mới nói một nửa, sau đó chính là một tiếng vang lớn.
Bánh xe ma sát với bề mặt đường nhựa vang lên tiếng phanh xe chói tai, dọa sợ những con cá vừa định cắn câu ở trung tâm câu cá phía xa.
Vội vàng tản ra.
Ba xe tông vào nhau, xe thử nghiệm đường bị kẹp ở giữa là thảm nhất, cũng may là không có người điều khiển.
Khi Cận Phong nhận được điện thoại, chỉ cách đoạn đường này có mấy cây số.
“Người phụ nữ kia lái xe cố ý coi chân ga thành chân phanh, muốn tông vào xe của bác Úc, nhưng bị xe thử nghiệm hơi ngăn lại từ giữa, bác Úc và con của bác chỉ bị thương rất nhẹ, được túi khí an toàn bung ra cản lại, không có chuyện gì, vết thương của người phụ nữ kia hẳn là cũng không nghiêm trọng.”
Cô ta chỉ nhận tiền làm việc, tông vào xe của bác Úc, để cảnh cáo ông, cũng không phải là thật sự muốn đâm ông bị thương.
Cận Phong hoàn toàn thở phào: “Mọi người báo công an, xử lý tốt các việc phía sau đi.”
Anh ta quay đầu ở phía trước, trở về nội thành.
Lê Tranh vuốt tim: “Không đi câu cá à?”
“Câu được rồi, thu dây về nhà.”
“?”
Cận Phong: “Lúc đầu sầu vì không có chứng cứ, nhưng chủ tịch Hướng biến khéo thành vụng, để lại dấu vết ở chỗ nữ tài xế kia, lần này cô ta va chạm, chứng cứ đã hoàn chỉnh, đào sâu hơn một chút, cái gì cũng ra hết.”
Khi quay về thành phố thì đón ánh nắng, chói mắt.
Cận Phong cầm kính râm rồi đeo lên: “Nhưng đây cũng là công lao của bác Úc và con trai bác ấy, chắc chắn là bọn họ không phối hợp, có ý kiến, khiến cho Hướng đổng cảm thấy bất an, lúc này mới bất đắc dĩ, đưa ra hạ sách này.”
Lê Tranh sắp xếp trước sau một lượt, những ngày này Giang Đông Đình đã phí không ít tâm tư.
Nơi xa, Giang Đông Đình ở trong phòng bệnh, tâm trạng hôm nay cực kì tốt, buổi sáng ăn hẳn hai bát cháo to.
Sau khi ăn xong, anh ta gọi điện thoại cho Hướng đổng, đi thẳng vào vấn đề: “Hướng đổng, chúng ta gặp nhau ở tòa án nhé, nợ mới nợ cũ, cùng tính một lượt, cộng thêm lãi suất, ông không thể thiếu một phần nào nha.”
Chủ tịch Hướng suýt chút nữa bóp nát điện thoại, từ đầu đến cuối đều không hề lên tiếng.
– –
Vài ngày sau, điều tra ra manh mối.
Vốn dĩ chỉ là một tai nạn giao thông bình thường, nhưng đã làm lộ ra vụ án giết người vào mười năm trước.
Chủ tịch Hướng và Hướng Tuấn bị gọi đến, chuyện không giấu được, Hướng Thư cũng biết.
Hướng Thư xin phép nghỉ với đoàn làm phim, bay trở về từ sáng sớm.
Cô ta khóc bù lu bù loa ở văn phòng của Phó Thành Lẫm, khăn tay phải tiếp hết cái này tới cái này: “Anh giúp em một chút đi, em không biết phải làm sao bây giờ.”
Cô ta ôm cánh tay, nghẹn ngào khóc nức nở.
Phó Thành Lẫm chỉ nhìn máy tính, vẻ mặt vô cảm: “Giúp thế nào? Sao cô không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng vậy?”
Anh ném con chuột đi: “Cho cô tự nói thử xem, tôi phải giúp thế nào?”
Hướng Thư lắc đầu, trên mặt đẫm nước mắt: “Em không biết.”
Con chuột nện vào cốc thủy tinh bên cạnh máy tính, cây cần tây nhỏ đung đưa hai cái theo.
Phó Thành Lẫm vươn tay ra, dùng ngón cái vuốt ve cái cốc.
Hướng Thư khóc đến thở không ra hơi, thấy Phó Thành Lẫm không tiếp lời, cô ta lau nước mắt: “Có thể bảo Lê Tranh đừng đưa tin tức này hay không, em van xin anh có được hay không?”
Hai hàng nước mắt chảy ra, trượt xuống bờ môi.
Phó Thành Lẫm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô ta không hề chớp mắt.
Hướng Thư rùng mình một cái, nín thở, ánh mắt của anh thờ ơ đến mức làm lòng người hoảng loạn.
Một lúc lâu sau, Phó Thành Lẫm mới nói: “Cô vẫn nghĩ cái gì vậy? Đó là công việc của cô ấy.”
Hướng Thư nghẹn ngào: “Em biết Lê Tranh đang oán giận thay cho thầy của cô ấy, nhưng năm đó xảy ra chuyện như vậy, cũng không ai muốn mà.”
Cô ta cũng chỉ vừa nghe nói, trước đó cũng không biết.
Nhưng cô ta hiểu rõ ba mình, nếu không phải nóng lòng bảo vệ con trai, ba sẽ không làm như vậy.
Giọng điệu của Phó Thành Lẫm trong vắt lạnh lùng: “Cô không cần rơi nước mắt, ban đầu vào mười năm trước, sự việc rất đơn giản, lúc ấy em trai cô còn nhỏ, phạm sai lầm thì chịu trách nhiệm, nhà cô bồi thường đúng chỗ, sẽ không phải là cục diện như hiện tại. Kết quả là ba cô dung túng em trai cô, khiến cho người ta nhà tan cửa nát, bị tổn thương suốt đời.”
“Ba em…” Hướng Thư nói.
Phó Thành Lẫm ngắt lời cô ta: “Bây giờ nếu không phải nhà các cô đá phải cục sắt Giang Đông Đình này, em trai cô sẽ càng ngày càng vô pháp vô thiên, không biết sau này sẽ còn hủy hoại bao nhiêu gia đình. Cô cũng thế.”
Hướng Thư hỏi lại: “Em làm sao?”
Phó Thành Lẫm: “Nhắc lại với cô một lần cuối cùng, cô liên tục dung túng cho người đại diện của mình, nếu cô còn không tỉnh ngộ, cuối cùng, cô chỉ có thể gieo nhân nào gặt quả ấy.”
Anh gọi điện thoại cho thư ký: “Tôi bận rồi, tiễn cô Hướng đi.”
Hướng Thư quên cả khóc, ngồi yên tại chỗ kia.
Anh xưng hô với cô ta một cách lạnh lùng, vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa cô ta và anh.
– –
Đêm đó về đến nhà, sát vách không có người.
Phó Thành Lẫm gõ cửa hơn nửa phút, không có hồi đáp.
Anh gửi tin nhắn cho Lê Tranh: 【Em không ở nhà à?】
Lê Tranh nhanh chóng trả lời lại: 【Đang liên hoan ở nhà phú nhị đại.】
Phó Thành Lẫm đi một bước lên mấy bậc thang, không tới mấy chục giây, đã gõ cửa nhà trên tầng.
Người mở cửa là Cận Phong: “Làm gì thế?”
Phó Thành Lẫm đẩy anh ta một cái, trực tiếp vào nhà.
Mùi thơm của nồi lẩu tràn ngập trong phòng khách, Từ Sướng và Giang Tiểu Nam vội vàng đi thả đồ ăn.
Chào hỏi xong, Phó Thành Lẫm cởi áo khoác, tìm cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Lê Tranh, bên cạnh là chỗ ngồi của Cận Phong, anh chèn cái ghế của Cận Phong ra.
Đối với Hà Dập mà nói, hôm nay là ngày đáng để chúc mừng nhưng cũng là ngày cảm thấy đau khổ.
Bọn họ đã quen thuộc, khi ăn thì không chú ý đến bất kì điều gì, đồ ăn với không tới thì trực tiếp đứng dậy gắp từ trong nồi.
Hà Dập kính Cận Phong một cốc trước, sau đó kính Từ Sướng: “Cảm ơn vì bài báo năm đó, nếu không tiền nằm viện của ba tôi cũng thành vấn đề.” Yên tĩnh một giây: “Cám ơn.”
Từ Sướng cũng có chút ngượng ngùng: “Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”
Lê Tranh nhìn Hà Dập, ánh mắt nghi hoặc rơi trên người Từ Sướng: “Có ý gì? Mười năm trước dì ấy… Cái đó là chị đưa tin à?”
Từ Sướng uống một hơi cạn sạch bia trong cốc, uống có chút nhanh, cô ấy che trán: “Hồi đó chị vừa mới tốt nghiệp, liều lĩnh, tràn đầy nhiệt huyết muốn làm nên một phen việc lớn.”
Nói xong, cô ấy bật cười.
“Nhưng chỉ nhiệt huyết được mấy năm, sau đó kết hôn sinh con, băn khoăn nhiều hơn, cũng thực tế hơn, chị bắt đầu chuyên viết tin tức cố định.”
Cô ấy rót một cốc nữa.
Nhớ lại chuyện trước kia: “Lúc đầu, chị cũng giống như Tiểu Lê Tử bây giờ, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám đưa. Nhớ lại năm đó, chị đây cũng là một thanh đao sắc bén, vượt mọi chông gai.”
Người trên bàn bắt đầu trò chuyện.
Phó Thành Lẫm gắp thức ăn cho Lê Tranh: “Ăn từ từ thôi, bỏng.”
Lê Tranh nghe Từ Sướng và Hà Dập nói chuyện phiếm, cảm khái về lúc bọn họ vừa mới tốt nghiệp, cô yên lặng dùng bữa, quay mặt nói với Phó Thành Lẫm: “Không biết liệu mười mấy năm sau, em có thể cũng biến thành một thanh đao cùn hay không.”
Phó Thành Lẫm nhìn vào mắt cô: “Sẽ không cùn, chỉ là được năm tháng làm cho dịu dàng hơn, nhưng vẫn là đao.”