Quân Linh Nhi hiển nhiên là đối với những ánh nhìn tò mò kia đang hướng về chính nàng ta không mấy quan tâm, chỉ là cả khuôn mặt hiện
lên sự khó chịu.
Tần Lam đứng phía sau lưng Quân Linh Nhi, hôm nay nàng ăn mặc đơn giản, lại đội thêm mũ có vài màn, có rất nhiều người nháy sơ mắt đều lướt sơ qua mà không chú ý đến, chủ yếu là đều bị Quân Linh Nhi gây chú ý tới rồi, căn bản không ai còn chú ý đến Quân Phi Yến đang suy nghĩ gì nữa. Tại kinh đô Đại Hạ, ai mà không biết Quân Phi Yến thích mặc trang phục màu đỏ, gây sự chú ý của người khác, nếu ai đó khiến nàng ấy phải đứng phía sau đội trên đầu mũ có màn che tại nơi đó, đó là điều không thể.
“Quân nhị tiểu thư, chuyện này cô muốn…?”
“Tìm người tính sổ, xem mà không nhận ra à?”
Quân Linh Nhi chê tiểu nhị của quán nhiều lời, lườm mắt hắn ta một lượt.
Lúc này, nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài thì trưởng quầy từ bên trong phòng bếp bước ra, nhìn sơ qua tình hình, nhanh chóng chạy nhanh lên phía trước: “Quân nhị tiểu thư, hôm nay xin cô đừng có gây náo loạn tại đây, trong quán hiện tại đang có khách quý, cô coi có thể từ từ ngồi xuống nói chuyện, như vậy cũng không làm phiền đến vị khách quý.”
Thái độ của trưởng quầy thật là không tệ, khuôn mặt luôn nở nụ cười.
“Không rảnh để ngồi xuống đâu, bổn cô nương ngày hôm nay muốn đến để gặp Khương Tử Vân.”
Ánh mắt Quân Linh Nhi sắc bén, ngón tay kèm theo roi chỉ thẳng lên lầu hai: “Khương Tử Vân, bổn cô nương biết ngươi đang ở tại nơi này, đừng hòng muốn núp như rùa rút cổ, tránh được mùng một chứ có tránh nổi rằm không. Cút ra đây.”
Lời nói của Quân Linh Nhi thực sự không dễ nghe tí nào, âm thanh hò hét này khiến cho người trong cả trà quán Tâm Duyệt đều nghe đến, người tại lầu hai và lầu ba đều ló đầu ra nhìn thử xem.
“Quân gia nhị tiểu thư này lại muốn làm gì nữa đây? Hô to hét lớn, không có chút lễ giáo, ngày hôm nay đến ăn điểm tâm sao lại gặp phải nàng ta
cơ chứ, thật là xui xẻo mà.”
“Còn phải nói, Khương nhị tiểu thư cũng là xui xẻo, bị Quân nhị tiểu thư ghim vào người rồi.”
Có người nhỏ tiếng thì thầm, trong ánh mắt còn chứa sự ganh ghét.
Mọi thứ này đều bị lọt vào mắt của Tần Lam.
Trên lầu cứ thế mà không có động tĩnh, nhưng ánh mắt đám người lại càng lúc càng thấy phiền hà.
“Nhị tiểu thư, có phải là đã có người đi rồi chăng?”
Lục Trúc mở miệng nói nhỏ hỏi.
“Không phải, ta tìm người theo dõi kỹ rồi, nàng ta chính là ở tại đây, cố ý không bước ra đó mà.”