Đông Phương Bất Bại nghe vậy, liền nhẹ nhàng thở ra.
Dương Liên Đình nhạy cảm phát hiện ra tâm tình cùng suy nghĩ của y, nhịn không được cười nói:
“Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi đây là đang lo lắng hài nhi có phải thân sinh của ta hay không?”
Đông Phương Bất Bại trừng mắt liếc hắn, sẵng giọng:
“Có phải thân sinh hay không chẳng lẽ ngươi còn không biết? Ngươi cũng không biết, hôm qua ta nhìn thấy màu mắt của đứa con này, trong lòng là tư vị gì, thật sự rất sợ Liên đệ ngươi hiểu lầm ta, như vậy ta……ta chính là không thể sống nổi.”
Dương Liên Đình nói:
“Sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ta là người như vậy sao?”
Đông Phương Bất Bại dựa vào trong lòng Dương Liên Đình, trầm thấp nói:
“Ta biết rõ ngươi không phải người như vậy, nhưng ta, ta lại không chịu đựng nổi một chút hoài nghi cùng hiểu lầm nào của ngươi. Liên đệ, những việc ngươi vừa mới nói kia, tuy rằng ta đã sớm có chuẩn bị, nhưng cảm giác vẫn là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ta đã không chút do dự tiếp nhận rồi, đều là bởi vì ngươi a.”
Dương Liên Đình hôn lên trán y, nói:
“Ta biết rõ. Đông Phương, ta biết rõ ngươi yêu ta tin ta, ta thật sự rất vui mừng. Sở dĩ không sớm nói cho ngươi biết những điều này, cũng không phải là vì không tin ngươi. Mà là lúc đó tinh thần lực của ngươi còn rất yếu, không thể hiểu rõ. Thứ hai, chính là sợ ngươi vì vậy mà trong lòng không yên, lo được lo mất. Hiện tại chúng ta đã có ba hài nhi, tinh thần thể của ngươi cũng đã bắt đầu ngưng tụ, ta cũng yên tâm.”
Đông Phương Bất Bại cười khẽ.
Hai người ôn tồn một lát, Đông Phương Bất Bại lại nói:
“Tên của các con đến giờ vẫn chưa được đặt. Bây giờ ngươi đã trở về rồi, mau đặt cho bọn chúng một cái tên a.”
Dương Liên Đình cười nói:
“Danh tự ta đã sớm nghĩ ra, nhưng mà chỉ có một. Như vậy đi, chúng ta mỗi người đặt một cái. Ta đặt tên cho đứa lớn, ngươi đặt tên cho đứa nhỏ, thế nào?”
Đông Phương Bất Bại đáp:
“Được.”
Dương Liên Đình bộc phát ý tưởng, nói:
“Chúng ta trước khi nói ra, viết tên muốn đặt lên giấy được không?”
Đông Phương Bất Bại hé miệng cười:
“Ngươi nói như thế nào thì cứ như thế ấy đi.”
Dương Liên Đình hưng phấn chuẩn bị văn phòng tứ bảo thật tốt, đưa cho Đông Phương Bất Bại một tờ, mình cũng cầm một tờ.
Hai người đều viết xong, đồng thời nhìn nhau cười, đưa lại cho nhau.
Đông Phương Bất Bại thấy trên tờ giấy của Dương Liên Đình viết hai chữ ‘Ái Húc’, Dương Liên Đình thấy trên tờ giấy kia lại viết hai chữ ‘Ái Liên’. Tâm ý cùng thâm tình của hai người đều biểu hiện rõ.
“Thật đúng là hai huynh đệ a.”
Dương Liên Đình kinh hỉ nhìn về phía Đông Phương Bất Bại. Giờ khắc này chỉ cảm thấy trong lòng có cảm ứng, ý hợp tâm đầu.
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nói:
“Mặt trời mọc lên ở phương đông, tên là Ái Húc. Ái Húc, Ái Húc……”
Y liếc mắt nhìn Dương Liên Đình, tràn đầy ý nghĩ yêu thương vô hạn, nói:
“Cùng với hai chữ Ái Liên của ta, đúng thật là thú vị.”
Dương Liên Đình cười ha ha, nói:
“Được. Vậy trưởng tử tên là Dương Ái Húc, thứ tử tên là Đông Phương Ái Liên.”
Đông Phương Bất Bại có chút chấn động:
“Đông Phương Ái Liên?”
Dương Liên Đình nói:
“Ta biết thời đại này vô cùng coi trọng chuyện có hậu tự kế thừa. Chúng ta đã có hai nhi tử, một đứa họ Dương, một đứa họ Đông Phương, không phải là rất vừa vặn sao?”
Đông Phương Bất Bại vô cùng vui sướng, hai con ngươi dần hiện lên một tầng ướt át.
Tuy rằng y đã sớm tự cung, cũng tự cho mình là nữ tử, nhưng không có hài tử vẫn là tiếc nuối lớn nhất của cả đời y. Về sau sinh Bảo Nhi ra rồi, y cuối cùng cũng cảm thấy mình trở thành một nữ nhân trọn vẹn, toàn bộ tình thương của mẫu tử đều trút xuống toàn bộ cho con gái. Nhưng sâu trong nội tâm của y, lại không thể nói là không có tiếc nuối.
Y xuất thân từ bần gia, sinh kế gian khổ, nhưng phụ mẫu y đối với y yêu thương có thừa, cho y đến lớp học tư thục duy nhất trong thôn đọc sách tập viết. Về sau phụ thân bị chính đạo làm hại, y cùng với mẫu thân ở dưới sự bảo hộ của Đồng Bách Hùng trốn được đến trong phạm vi quyền lực của Nhật Nguyệt Thần giáo sống qua ngày. Khi đó mẫu thân ngày ngày mong chờ, chính là mong y sớm ngày trưởng thành, thú thê sinh con, có thể khiến cho phụ thân y ngậm cười nơi chín suối, mẫu thân cũng không phụ lòng liệt tổ liệt tông của Đông Phương gia.
Nhưng tâm nguyện này, khi mẫu thân của y qua đời thì vẫn chưa thực hiện được. Về sau Đông Phương Bất Bại một lòng tranh quyền, cố gắng vươn lên, làm một người đứng trên người khác. Sau khi có địa vị rồi, y thú bảy phòng tiểu thiếp, thỉnh thoảng nhớ đến nguyện vọng năm đó của mẫu thân, cũng đã từng chờ đợi tử tự được sinh ra, đáng tiếc là cuối cùng cũng không có thực hiện được. Đến khi y tự cung luyện công thì, càng tuyệt suy nghĩ này.
Hôm nay Dương Liên Đình đặt tên cho thứ tử là ‘Đông Phương Ái Liên’, giọng nói và dáng điệu của phụ mẫu từ bao nhiêu năm trước dường như lại hiện ra trước mắt, Đông Phương Bất Bại cảm động vô cùng, nhịn không được rơi lệ.
“Đông Phương, ngươi, ngươi làm sao vậy?”
Dương Liên Đình không ngờ được y lại kích động như thế.
Đông Phương Bất Bại lau nước mắt, cầm tay hắn thật chặt, nức nở nói:
“Ta không sao……Liên đệ, cảm ơn ngươi. Ta thực vui mừng. Ta rốt cuộc……không phụ lòng của liệt tổ liệt tông Đông Phương gia. Phụ thân cùng mẫu thân ở dưới đất có biết, cũng sẽ tha thứ cho ta.”
Dương Liên Đình biết thân thể y vẫn còn yếu, thấy bộ dáng y như thế, không khỏi cực kỳ đau lòng, kéo y lại, vỗ vai của y nói:
“Chờ bọn nhỏ lớn lên một chút, chúng ta liền đi thắp hương cho phụ mẫu ngươi. Nhị lão ở dưới suối vàng có biết, cũng cảm thấy cao hứng.”
“Ân.”
Qua nửa ngày sau, Đông Phương Bất Bại từ từ bình tĩnh lại, lau nước mắt đi, khóe miệng nhếch lên, nói sang chuyện khác:
“Liên đệ, vậy bộ dáng tinh thần thể của ngươi là như thế nào?”
Dương Liên Đình không nghĩ tới y sẽ hỏi đến cái này, hơi hơi sửng sốt, thần bí cười nói:
“Sau này ngươi nhìn Húc Nhi của chúng ta sẽ biết.”
Đông Phương Bất Bại liếc mắt khinh thường, nói:
“Nói cũng như không nói. Nhưng mà Liên đệ, hiện tại còn có một việc khẩn cấp, không thể không làm.”
Dương Liên Đình nhìn y.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cười, nói:
“Có ân báo ân, có oán báo oán. Những người khiến cho phu thê chúng ta ngày đó chia lìa, một kẻ cũng không thể tha!”
