Bọn họ vừa đánh vừa giữ tay lái tránh việc xe đâm vào vệ đường, ở phía sau lúc này Nhậm Nhã Lâm đã bắt đầu tỉnh táo trở lại, cô ấy thấy Lục Thành đang đánh nhau với tên kia thì vội vàng hét lớn.
“A Thành, cẩn thận”
Thấy vợ tỉnh lại Lục Thành bắt đầu bị phân tâm và bị tên kia đánh mạnh một phát ngã nửa người ra khỏi xe, Nhậm Nhã Lâm theo bản năng lập tức nắm lấy cánh tay Lục Thành giữ lại.
Sau khi vào lại xe Lục Thành tiếp tục đánh nhau với tên đó, vừa cố gắng đẩy hắn ra khỏi xe vừa căn dặn Nhậm Nhã Lâm.
“Lâm Lâm, em cố gắng nhảy sang xe của trợ lí, anh ấy sẽ đưa em an toàn rời khỏi”
“Nhưng còn anh”
“Anh sẽ không sao, em đừng lo”
Nhậm Nhã Lâm kịch liệt phản đối, cô ấy không muốn Lục Thành ở lại một mình.
“Không được, em muốn anh rời đi cùng em”
Tên cầm đầu thấy vợ chồng họ tình nghĩa sâu nặng như vậy thì cười khinh miệt.
“Tình nghĩa sâu nặng thế sao? Được, vậy tôi cho hai người chết chung với nhau”
“Mày muốn làm gì?”
“Cho dù như thế nào thì cô ta cũng phải chết”
Chưa kịp đợi Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm phản ứng thì hắn ta đã dùng hết sức lực đánh tay lái vào vệ đường, xe của họ cứ thế mà đâm mạnh vào vệ đường rồi lật cả xe xuống.
Kính xe vỡ vụn đâm vào người của họ, Nhậm Nhã Lâm ở phía sau mất thăng bằng nên đã ngã mạnh xuống khiến cô bất tỉnh lập tức.
Trợ lí phía sau đưa người đến, thấy xe họ bị hỏng nặng, tên cầm đầu kia thì đã tử vong ngay tại chỗ, Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm bị thương nặng bất tỉnh, cánh tay của Lục Thành bị đâm xuyên qua khiến máy chảy không ngừng.
“Mau lên, mau đến đưa thiếu gia và thiếu phu nhân ra ngoài”
Bọn họ lập tức chạy đến kéo gãy cửa xe đưa Nhậm Nhã Lâm toàn thân là máu ra ngoài. Đúng lúc đó Tần Thiếu Nhiên đi đến, thấy bạn mình gặp nạn anh ấy liền hốt hoảng đi đến giúp đỡ.
Vì cánh tay Lục Thành bị thương do bị đâm xuyên nên vẫn chưa thể đưa cậu ấy ra ngoài ngay được.
“Lục Thành, cậu có nghe tôi gọi không? Cậu phải tỉnh lại, cậu không thể có chuyện gì được”
Trong cơn mê vì có lẽ quá đau và nghe được tiếng gọi của Tần Thiếu Nhiên nên Lục Thành đã dần dần mở mắt.
“Thiếu…….Thiếu Nhiên”
Nghe được tiếng gọi yếu ớt của bạn thân khiến Tần Thiếu Nhiên vui mừng, lập tức cho người họp sức bẻ gãy cửa xe đưa Lục Thành ra ngoài. Họ không hề hay biết chiếc xe đó đang có hiện tượng bốc cháy, sau khi Lục Thành được mọi người đưa ra đến ngoài thì anh ấy đã nhìn thấy chiếc xe đó sắp bốc cháy liền hét lên.
“Chạy nhanh, xe sắp cháy rồi”
Tần Thiếu Nhiên bất ngờ nhìn sang thì biết ngay sẽ có nổ lớn, anh ấy vội vàng ra lệnh mọi người đưa cả Nhậm Nhã Lâm và Lục Thành ra khỏi đó.
Tất cả mọi người họp sức đã thuận lợi đưa hai người họ chạy thoát, nhưng sau khi đến nơi an toàn thì Lục Thành cũng ngất đi.
Cả hai người họ không lâu sau đó đã được đưa đến bệnh viện.
“Chuẩn bị phòng cấp cứu nhanh”
Cả hai được đẩy vào phòng cấp cứu trong sự lo lắng của Tần Thiếu Nhiên.
Sau khi họ vào phòng không lâu thì người nhà họ Lục đi đến, Lục phu nhân lo lắng đến mức khóc không ngừng.
“Thiếu Nhiên, A Thành sao rồi”
“Dì à, người đừng lo, họ được đưa vào cấp cứu rồi, nhất định sẽ không sao”
Lục Vĩnh Tâm đỡ lấy mẹ, nhìn ông bà nội cũng vì lo lắng cho hai người Nhậm Nhã Lâm và Lục Thành mà cũng không ngừng mong ngóng trước cửa phòng cấp cứu.