Nghe được giọng nói đầy uy lực của Kiến Nhất, Cris Hàm căng thẳng vội tìm cớ chuồn trước: “Thầy còn có việc, gặp lại sau”
Ngay khi Cris Hàm rời khỏi, Hải Lý và Mạc Nhiên Nhiên vẻ mặt sùng bái Vu Yên Nhi, Hải Lý há hốc ngạc nhiên: “Vu Yên Nhi, cậu quen thân thầy ấy lại giấu bọn mình, xấu xa quá đi!”
Vu Yên Nhi thong thả nở nụ cười, kiêu ngạo lên mặt: “Các cậu muốn xin số thì mình không cho được đâu”
Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý liền bày ra vẻ mặt chê bai, Vu Yên Nhi hiện tại là người được nữ sinh trong trường ngưỡng mộ, từ Kiến Nhất đến Cris Hàm đều được cô một tay chiếm trọn.
“Kiến Nhất, chúc mừng mày đã bước trên con đường đánh ghen diệt địch” Từ Tuấn Vỹ hứng thú thì thầm, nếu không có Vu Yên Nhi chắc chắn anh và mọi người đã không có cơ hội chiêm ngưỡng bộ mặt thứ hai của Kiến Nhất.
Mặt mũi Kiến Nhất càng lúc càng khó coi, không ngờ ngày này lại đến nhanh đến như vậy. Anh có cái gì, Cris Hàm có cái đó, cách mà anh ta nhìn Vu Yên Nhi giống như anh, lần này thật sự đã lớn chuyện.
Lý Nhược quan sát tình hình từ đầu đến cuối, suy nghĩ cẩn thận trong đầu, trên gương mặt không giấu được sự mừng rỡ. Nếu Vu Yên Nhi đến với Cris Hàm, cô ta sẽ có cơ hội giành lại Kiến Nhất.
Sự bao dung rộng lượng của Kiến Nhất dành cho Vu Yên Nhi là vô tận, nhưng cô đưa Cris Hàm về nhà ăn cơm thì làm sao có thể bắt anh rộng rãi xem như chẳng có gì?
Vừa vào bàn ăn, Vu Yên Nhi hào hứng giới thiệu Cris Hàm với mẹ Kiến: “Mẹ, đây là thầy con ở bên Úc, vừa chuyển công tác đến trường con. Thầy ấy vừa lấy bằng tiến sĩ, hai mươi bảy tuổi, vẫn chưa kết hôn, mẹ thấy thầy ấy có được không?”
Bốn chữ “vẫn chưa kết hôn” được Vu Yên Nhi nhấn mạnh vô cùng rõ ràng, mẹ Kiến tinh ý nhận ra ngay, bà lập tức vui vẻ tán thành: “Quá được luôn ấy chứ, đã giỏi còn đẹp trai sáng láng”
Thanh Mai liếc nhìn biểu hiện của Kiến Nhất, cô ta không ngờ có ngày Kiến Nhất đen mặt vì ghen tuông, Vu Yên Nhi cũng thật lợi hại mang cả tình địch của Kiến Nhất về nhà. Thanh Mai cười đắc ý thầm nghĩ như vậy cũng rất tốt, nếu Kiến Nhất và Vu Yên Nhi chia tay, cô ta sẽ có cơ hội giành lấy Kiến Nhất.
“Chị, chị có nghĩ vậy không?” Vu Yên Nhi cố ý hỏi Kiến Nhật Nguyệt, nhận được cái gật đầu đầy ngại ngùng.
Vừa quay sang nhìn Kiến Nhất, Vu Yên Nhi giật mình trước sát khí tỏa trên người anh, nhớ ra đã bỏ bê nhân vật quan trọng trong chuyện lần này, cô liền cười cười nịnh bợ: “Ông xã, ăn cơm thôi”
Bữa cơm tối trở nên khó nuốt với Kiến Nhất, chẳng lẽ anh phải chịu thua? Cơn giận đang được khống chế lập tức bùng lên khi thấy Vu Yên Nhi nói chuyện thì thầm to nhỏ với Cris Hàm ngồi phía tay bên kia cô.
“Hàm, lúc Yên Nhi học ở Úc, con bé thế nào?” Mẹ Kiến hiếu kỳ hỏi, tìm chủ đề để giúp Cris Hàm có thể thân thiết với gia đình hơn.
Nhắc đến Cris Hàm cười ngọt ngào, theo đúng thỏa thuận nói dối không chớp mắt: “Yên Nhi ngoan lắm ạ, trong lớp thì hơi ít nói nên không có nhiều bạn bè. Không ngờ ở nơi đất khách gặp được đồng hương, nên con và Yên Nhi cũng hay nói chuyện với nhau lắm”
Cả nhà nói chuyện rôm rả, Kiến Nhất một chữ cũng không muốn mở miệng nói, trong bụng cơn tức đã dâng đến nghẹn họng.
Lúc Cris Hàm chuẩn bị ra về, Vu Yên Nhi hăng hái xung phong ra tiễn, Kiến Nhất đứng trong nhà nhìn ra cổng nhìn thấy cô và Cris Hàm nghéo tay trao đổi gì đó, trông cô còn cười cười nói nói rất hăng hái.
Biết tâm tình Kiến Nhất đang không vui vì Vu Yên Nhi và Cris Hàm, Thanh Mai cố ý đến đổ thêm dầu vào lửa: “Kiến Nhất, xem ra Yên Nhi cũng rất đào hoa nhỉ, người có cá tính mạnh mẽ, con trai đều rất thích”
“Đôi khi phải xuất hiện những người đóng vai phụ thì cuộc sống mới trở nên thú vị”
Kiến Nhất lạnh lùng phản bác rồi xoay người đi lên lầu, cách anh nói ám chỉ cả Thanh Mai ở trong đó, cô ta có chút ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng anh, không ngờ một người nghiêm túc như Kiến Nhất lại có suy nghĩ như vậy.