“Đừng nói với ta, đến thành Thiên Khải mà nói đi”.
“Hả…”
Cảnh Nhị Ngưu hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa là quỳ xuống đất, trời ơi, thật sự coi ta là gian tế rồi giao cho quan phủ sao?
“Hừ… vẫn chưa xác định ngươi có phải là gian tế hay không, là Giáp đại nhân của xưởng công binh muốn gặp ngươi, rốt cuộc ngươi có tài hay là chỉ nói linh tinh thì tới đó là sẽ rõ thôi”.
“Đúng vậy… cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân”.
“Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn tướng quân của chúng ta đi, không phải ngài ấy bảo chúng ta tới xưởng công binh tìm người thì chúng ta sớm đã đưa ngươi tới quan phủ rồi”.
“Vậy tướng quân… của các người tên là gì?”
“Cùng họ với ngươi, cũng họ Cảnh, Cảnh Phong Hà”.
Nước Phù Tang, trên cảng biển còn chưa tu sửa xong hoàn toàn, hàng ngàn chiếc chiến hạm đang đậu ở bờ biển, 50 vạn quân đội Phù Tang đã được trang bị súng kíp và đại bác đang lên tàu. Việc tháo chạy của quân liên minh đã để lại lượng lớn vũ khí đạn được cho Phù Tang, đây cũng trở thành niềm hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Đức Xuyên Nhất Nam đích thân tới cảng biển, hắn ta vỗ vai Thủ Chân Danh Phá.
“Thổ Tang, hy vọng của nước Phù Tang giao lại cho ngươi, ta tin ngươi nhất định có thể hạ được Ấn Độ cổ, đem toàn bộ vàng bạc ở đó về, đến lúc đó ngươi chính là công thần số một của Phù Tang, con cái ngươi sẽ được thừa kế vị trí danh giá của ngươi, tên tuổi ngươi cũng sẽ được khắc ở trên cùng thần xã, Thổ Tang, nhờ cả vào ngươi”.
Thổ Chân Danh Phá kích động quỳ gối xuống đất.
“Cám ơn tướng quân đã tin tưởng, ta nhất định sẽ chiếm được lãnh thổ phía nam của Cổ Ấn Độ trong thời gian ngắn nhất, sau đó vận chuyển toàn bộ của cải và lương thực ở đó về nước để giải quyết khó khăn hiện tại của nước ta”.