“Đồ ăn vặt của tôi là do cô lấy.” Minh Thù cười tươi tắn: “Cô biết cô đụng đến cái gì không?”
Tóc ngắn nữ sinh đau đến không thể thở, cánh tay đang đè đôi tay cô lúc này lạnh đến thấu xương, giống như có vật gì ghim vào cơ thể cô.
Cô nghe giọng nói kia: “Thứ cô đụng chính là mạng của tôi.”
“Một chút đồ ăn vặt… Mạng của cô gì, cô bị điên à… Buông tôi ra, đau quá, cứu mạng…”
Nữ sinh tóc ngắn đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Yên tâm, không chết được đâu.” Giọng Minh Thù nhẹ nhàng: “Một chút vết thương nhẹ cũng không chịu nổi. Thế nhưng đụng đến đồ ăn vặt của tôi, tôi không được lợi gì thì cũng không được.”
–
Nữ sinh tóc ngắn núp ở bên giường, sợ hãi đứng ở cái bàn bên cạnh cô, cô gái rất xinh đẹp trong ấn tượng của cô.
Nhưng không phải….
Trước kia Giang Kiều sẽ không cười như vậy, kỳ lạ hơn là… khí chất cũng không đúng.
Trừ cái túi da quen thuộc, những cái khác đều không đúng.
Minh Thù gõ bàn: “Mấy thứ này, mua cho tôi, một cái cũng không được thiếu.”
“Tôi… mua, tôi mua…” Nữ sinh tóc ngắn không ngừng gật đầu liên tục, thật đáng sợ.
“Ngoan, đi đi.” Minh Thù hài lòng gật đầu.
“Bây… bây giờ sao?”
“Nếu không… thì sao?”
Hiện tại còn sớm, còn một lúc nữa các cửa hàng mới đóng cửa, chắc chắn có thể mua được.
Nữ sinh tóc ngắn giùng giằng đứng lên, lúc này cô phát hiện hai chân mình đều đang run lẩy bẩy.
Cô run cầm cập cầm ví tiền và quần áo của mình lên, giống như trốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Nữ sinh tóc ngắn cứng đờ, cũng không dám quay đầu lại.
“Chìa khoá phòng tôi.”
Khóa cửa phòng xong cô nữ sinh chỉ có thể mở cửa bước vào.
Nữ sinh tóc ngắn cũng không dám giấu giếm, từ trong ví tiền lấy chìa khoá ra, run run xoay người đưa cho cô.
Chìa khóa này là do có một lần cô nữ sinh này cần lấy đồ, Giang Kiều không có thời gian nên đưa chìa khoá cho cô, kêu tự cô ta đi lấy.
Nữ sinh tóc ngắn không trả cho Giang Kiều, có lẽ Giang Kiều đã quên rồi cũng chưa từng hỏi cô.
Trước đây Minh Thù xách nhiều đồ như vậy trở về, nữ sinh tóc ngắn thấy có mấy món đồ ăn vặt nhập khẩu. Lúc cùng bạn nói chuyện trên trời dưới đất, nói đến chuyện say sưa sẽ mở cửa vào lấy một ít đố ăn vặt.
Lúc đầu cô nghĩ nếu như bị phát hiện, đừng nhận là được rồi, dù sao đồ ăn vặt đều giống nhau, cô ta lại không có chứng cứ.
Nhưng ai biết…
–
Nữ sinh tóc ngắn mua đồ ăn vặt về rất nhanh, nhưng không dám ở lại nữa mà lập tức chạy ra ngoài.
Minh Thù nhanh chóng muốn tìm một phòng trọ khác, cô cũng không muốn đồ ăn vặt của mình bị trộm lấy.
Ôn Hạ Thanh nghe nói cô muốn tìm phòng trọ, nhờ người quản lý hỏi, nhưng phòng người quản lý hỏi quá đắt, tiền của cô hiện nay chỉ còn đủ để nuôi đồ ăn vặt.
Minh Thù nhìn giá tiền mà thở dài.
Nhiêu đây có thể mua bao nhiêu đồ ăn vặt.
Chỉ cần lấy được tiền của tạp chí Tân Ngữ, chắc chắn cô sẽ có tiền thuê phòng.
Cho nên Minh Thù chỉ có thể chọn ảnh ra trước.
Nữ sinh tóc ngắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, tránh Minh Thù, phòng khách cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Minh Thù ở trong phòng không đi ra, hai người không đồng thời xuất hiện, cũng không còn xảy ra xung đột gì nữa.
Sửa hình không hề đơn giản, Minh Thù muốn đình công.
Vì sao nguyên chủ không có trợ lý nhỉ?
À, đúng rồi, bởi vì nghèo.
Điều này thật sự… mệt mỏi.
Thiên tài đều sống cuộc sống như thế sao?
Xin cho trẫm làm phú nhị đại chơi bời lêu lổng!
Phú nhị đại thì không thể, Minh Thù đành phải vừa ăn vừa sửa hình.
Sau khi giám đốc Thượng gọi ba cuộc điện thoại thúc giục, Minh Thù mới gửi toàn bộ hình đi.
“Giám đốc Thượng, muốn nhiều hơn nữa không?”
Giám đốc Thượng đang xem hình, mỗi một tấm đều rất hoàn hảo, hắn có chút khiếp sợ.
Nghe được lời Minh Thù nói, giám đốc Thượng lấy lại tinh thần, nhìn số lượng, từ chối nói: “Đủ rồi, không cần nữa.”
Mỗi một tấm đều là tiền, dù hắn là giám đốc cũng không thể lấy nhiều như vậy được.
“Haiz…” Minh Thù tiếc nuối cúp điện thoại, không biết bán cho người khác có người mua hay không.
Bên giám đốc Thượng xác nhận hình không vấn đề gì, gọi bộ phận tài vụ thanh toán cho Minh Thù.
Đây chính là lợi của nhiếp ảnh gia tự do, tiền trao cháo múc.
Nhận được tiền, Minh Thù lập tức liên hệ Ôn Hạ Thanh chuyển nhà.