– Bản cung nghe nói, ngươi khi ở Đông Hải, cùng một đạo quân của tư gia, ở quan Lê Cốc lập công lao. Có chuyện như vậy không?
Hàn Mạc trong lòng căng thẳng, khom người nói:
– Hàn Mạc trước khi vào kinh, ở Đông Hải thích săn bắn, cũng thích cưỡi ngựa bắn cung, nên có chiêu mộ mấy trăm binh sĩ, tập luyện với nhau.
Thái tử khóe miệng hơi mỉm cười:
– Theo bản cung biết, đạo quân kia, đều là kỵ binh, trang bị tốt, đều là nhất đẳng dũng sĩ.
– Thái tử quá khen!
– Chỉ có điều đáng tiếc…
Thái tử lắc đầu, khẽ thở dài:
– Những dũng sĩ đó, tuy nói ở quan Lê Cốc thi thố tài năng… nhưng chung quy vẫn là minh châu ẩn mình. Một cây dao sắc bén như vậy, mà chỉ ở một xó Đông Hải, thật là lãng phí a.
Hàn Mạc cúi đầu xuống, trong mắt hiện ra vẻ bất mãn, nhưng Thái tử vẫn coi như không thấy.
Hàn Mạc cũng không nói gì.
Thái tử thấy hắn không nói lời nào, thản nhiên cười: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
– Hàn Mạc, bản cung muốn quân kỵ binh của ngươi lần này hộ tống tới quan Lâm Dương, cũng là một phen khảo nghiệm. Đến lúc đó, nếu được Tiêu Hoài Ngọc dạy bảo thêm, thì cây dao găm đó thực sự sẽ trở nên sắc bén. Ngày sau nếu quốc gia gặp nạn, nói không chừng có thể vì nước tận trung. Ý ngươi như thế nào?
Hàn Mạc giật mình kinh hãi. Không thể tưởng Thái tử lại chú ý đến Phong Kỵ.
Chỉ có điều, hắn không hiểu, Thái tử muốn đưa Phong Kỵ tới quan Lâm Dương, rốt cuộc là có mục đích gì?
– Bẩm điện hạ, đây đều là gia binh, cũng không trải qua huấn luyện, chỉ là đám ngươi thô lỗ, không biết lễ nghi lại không thông quân kỷ.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
– Nếu đưa bọn họ tới, hộ tống điện hạ đi biên ải, chỉ sợ gặp phải không ít rắc rối. Bọn họ còn rất lỗ mãng, không hòa hợp với Ngự Lâm Quân, nếu khinh suất sẽ nhiễu loạn quân quy, hạ thần muôn chết cũng không chuộc được tội.
Thái tử thản nhiên:
– Nếu là lỗ mãng càng cần trải nghiệm quy củ. Nếu không một thế gia quân như vậy sao có thể vì nước tận trung? Hàn tướng quân, một đám gia binh lộn xộn, thực sự là nguy hiểm đấy, nếu không tuân thủ quân kỷ, giả sử ở Đông Hải có sự cố gì, Hàn tướng quân làm thế nào? Lúc này đây là cơ hội phù hợp, học hỏi quân kỷ của Ngự Lâm Quân, đối với gia binh của ngươi rất là có lợi.
Hàn Mạc còn định cãi, Thái tử đã lạnh lùng:
– Hay Hàn tướng quân cảm thấy bản cung nói có gì sai?
Hàn Mạc trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:
– Thái tử một khi đã có lệnh, hạ thần chỉ có thể vâng mệnh. Chỉ có điều lúc đó quấy nhiễu điện hạ, xin điện hạ giơ cao đánh khẽ.
Thái tử thấy Hàn Mạc đồng ý, mỉm cười nói:
– Ngươi không cần lo lắng, bản cung sẽ không trách tội.
…
Màn đêm buông xuống, trong thư phòng phủ Lễ bộ Thượng thư, cha con Hàn Huyền Xương ngồi đối diện nhau.
Hàn Huyền Xương chau mày, vài lần cầm chén trà lên, lại buông xuống, tâm thần không yên. Mà Hàn Mạc vẻ mặt cũng nghiêm nghị ngồi đối diện cha, một tay nâng cằm, suy nghĩ rất lung.
Hai cha con đều cảm thấy một sự tìn quỷ dị đang diễn ra, nhưng điều khiến họ bất an chính là không biết tột cùng sẽ hình thành nên bố cục gì?
Một lúc sau, Hàn Huyền Xương mới nói:
– 800 Phong Kỵ binh không thể điều đến quan Lâm Dương. Hắn muốn điều Phong Kỵ binh đi, nhất định có ý đồ, mà mục tiêu, chắc chắn là Hàn gia chúng ta.
Hàn Mạc gật đầu:
– Con cũng cảm thấy kỳ quái.
Dừng một chút, nhíu mày nói:
– Nhưng… nếu hắn đã lệnh điều Phong Kỵ hộ tống, chúng ta làm sao cự tuyệt? Chẳng lẽ cãi lời hắn? Hắn cưới Tiêu Minh Hồng, trên thực tế là để thành con rể Tiêu gia, nếu lúc đó ngầm thông báo Tiêu gia chuyện mượn Phong Kỵ, chẳng khác nào giáng trên đầu chúng ta tội danh kháng mệnh, lúc đó chúng ta ứng đối làm sao?
Hàn Huyền Xương nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy khó giải quyết.
– Cha, việc này lạ nhất là đại bá, đại bá không hề có một câu.
Hàn Mạc nhìn phụ thân, thấp giọng:
– Bác ấy làm sao lại không hề lên tiếng?
Hàn Huyền Xương nói:
– Lúc hoàng hôn ta cũng có đem chuyện Phong Kỵ sang bên đó hỏi một tiếng, đại bá con nói tự chúng ta quyết định. Rồi cũng không nói gì thêm.
Hàn Mạc “ồ” lên một tiếng, hạ giọng nói:
– Cha, con cảm thấy, hay là đại bá có chuyện gì gạt cha? Từ xưa đến nay, dù có chuyện gì cũng bàn với cha, nhưng một thời gian gần đây, đại bá dường như khiêm tốn vô cùng.
Hàn Huyền Xương ngắt lời Hàn Mạc, nghiêm túc nói:
– Chớ nói xằng nói bậy. Đại bá con làm như vậy là cũng có nguyên nhân. Nhị tỳ con thành Hoàng hậu, trong cung ngoài cung chúng ta đều bị người săm soi. Đại bá con khiêm tốn làm việc, chỉ là bất đắc dĩ. Lúc này… không chỉ đại bá, mà Hàn gia chúng ta đều phải tận lực khiêm cung.
Hàn Mạc lắc đầu:
– Cha, không phải con nói nhảm. Chỉ có điều con không nghĩ ra, việc lớn việc nhỏ xưa nay, đều là đại bá quyết định, thời điểm hiện giờ, đại bá lại tự dưng khiêm tốn…
Hàn Huyền Xương khoát tay:
– Đại bá con làm vậy chắc có nguyên do. Tất cả mọi việ liên quan đến an nguy của Hàn tộc, nhất cử nhất động đều phải cực kỳ cẩn thận, không thể qua loa được.
Hàn Mạc thấy phụ thân nói như vậy, cũng không thắc mắc nữa, chỉ hỏi:
– Ý của cha là không thể điều Phong Kỵ đến đây?
Hàn Huyền Xương nhắm mắt, tựa vào ghế, trầm tư hồi lâu, mới nói:
– Con vừa nói, Thái tử đã có lệnh, chúng ta không thể chống. Đại bá con tuy không nói rõ nhưng nhìn ý tứ của ông ấy, thì điều Phong Kỵ lại đây là cầm chắc rồi. Như vậy đi, con điều 500 kỵ binh lại đây, lấy lý do là tư gia quân vốn không hiểu quy củ, không tuân quân quy, nghe nói phải đi biên ải liền bỏ trốn, chỉ có thể triệu tập lại đây 500 quân. Phải giữ 300 quân tại Đông Hải, bảo hộ đại gia gia và ông nội an toàn.
Hàn Mạc gật đầu:
– Con hiểu, tức khắc đưa thư đi ngay.
Hắn đứng lên, đi ra ngoài. Hàn Huyền Xương gọi lại, giúp Hàn Mạc sửa sang quần áo, hiền từ nhìn con trai, cuối cùng nói:
– Lần này đến quan Lâm Dương, phải thật cực kỳ cẩn trọng.
Hàn Mạc gật mạnh đầu, hạ giọng nói:
– Phụ thân, việc lớn nhỏ trong phủ, phải phiền cha rồi…