Trương Tinh Vũ sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Lâm Dương lộ ra ánh mắt như vậy …
“Cậu… cậu trừng tôi làm cái gì?” Trương Tinh Vũ có chút chột dạ nói.
Lâm Dương không nói lời nào, nhưng sự kiên nhẫn của anh đối với Trương Tinh Vũ đã đến cực hạn rồi.
Anh ta có thể chịu đựng được sự lăng mạ thậm chí là chế giễu của Trương Tinh Vũ đối với mình, bởi vì theo như anh thấy, đây chỉ là lời nhận xét thiển cận của một người phụ nữ, nhưng anh không thể chịu nổi một kẻ máu lạnh như vậy!
“Bà yên tâm, Lâm Dương tôi cho dù có chết đói, cũng sẽ không dùng một xu của bà!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Cậu … cậu nói cái gì? Tên phế vật cậu, còn dám tranh cãi sao?” Trương Tinh Vũ ngay tức khắc bùng nổ.
Nhưng Tô Quảng ở bên cạnh, đã kịp thời giữ lấy bà ta và ra hiệu bà ta đừng lộn xộn nữa.
Mọi người vẫn còn ở bên cửa sổ, bên này lại cãi nhau, chẳng phải là thêm phiền phức sao?
“Cậu chờ đó cho tôi, sớm muộn gì cậu cũng phải cút ra khỏi nhà chúng tôi!” Trương Tinh Vũ tức giận nghiền răng nghiền lợi.
Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, lúc này cũng không muốn nói chuyện với Trương Tỉnh Vũ, mà cùng với Tô Nhan không ngừng an ủi Tô Dư.
Tô Nhan và Lâm Dương không ngừng thuyêt phục, mây người Tô Thái cũng ở bên an ủi.
Cuối cùng cũng có chút hiệu quả.
Nhân lúc Tô Dư không chú ý, Lâm Dương đột nhiên nhảy bổ tới, lao về phía Tô Dư, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy.
Tô Dư sửng sốt, cũng không giãy dụa mà thuận thế ngã vào vòng tay của Lâm Dương, bật khóc.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Con bé ngốc!”
“Sao con lại ngốc nghéch như vậy!”
Lưu Mãn San vội vàng chạy tới, khóc đến mức cột nhà cũng sắp sụp đỗ.