Đối với kiến thức chuyên nghiệp của nguyên chủ, Minh Thù không quen tay lắm, rất nhanh thì thăm dò những đồ chơi này dùng như thế nào.
Không sai, trước khi tới cô cũng không biết cái gì là quay vòng, tiêu cự, độ nét, trơn vị…
Minh Thù học rất nhanh, đặc biệt với những món đồ được lưu trữ trong ký ức.
Cô thử mấy lần, cảm thấy cũng tàm tạm liền kêu bắt đầu.
[…] Đây cũng quá tùy tiện rồi, đồ chơi này cũng không phải dùng để đánh nhau, chỉ cần đánh ngã là sẽ thắng.Kỷ Cẩm rất chuyên nghiệp, Minh Thù tùy tiện chụp một tấm, tên này cũng đẹp đến khiến người khác bất ngờ.
Kỷ Cẩm hay chụp hình, động tác tay chân và thần thái không quá khoe khoang, chỉ một mình hắn có thể làm được.
Nhưng Minh Thù chụp rất lơ là, không hề chăm chú chuyên cần như những nhiếp ảnh gia khác.
Thậm chí chụp một chút đòi nghỉ ăn đồ, không có chuyên nghiệp như hằng ngày chút nào.
“Giám đốc Thượng, đây là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp anh tìm đến?” Kỷ Cẩm nhịn hồi lâu, cuối cùng không kiên nhẫn bước xuống.
Hắn gặp qua rất nhiều nhiếp ảnh gia, nhưng chưa thấy qua người nào như vậy.
Giám đốc Thượng nhanh chóng tới trước giải thích: “Kỷ tiên sinh, anh cũng nghỉ ngơi một chút…”
Nhiếp ảnh gia thương nghiệp và nhiếp ảnh gia tự do như Giang Kiều hoàn toàn khác nhau, nhiếp ảnh gia tự do tính tình kỳ quái nhưng người ta có tài năng.
“Có chút tài năng thì sao, tôi muốn cô ta không thể lăn lộn trong nghề này thì cô ta sẽ không thể…”
Giọng nói dễ nghe của cô gái từ phía sau vang lên: “Tôi muốn khiến cho người xấu bay ra ngân hà, thì người đó phải bay ra ngân hà.”
Kỷ Cẩm quay đầu, đối diện với đôi mắt trong suốt của cô gái.
Đôi mắt hắn tối lại: “Cô nói cái gì?”
Minh Thù không nói gì, trực tiếp đi về phía máy chụp hình.
Trên đó có một tấm hình, là dáng vẻ lúc nãy hắn đang nói chuyện, không biết chụp thế nào mà trông vô cùng khó coi.
Hình này vẫn còn ở trong máy chụp hình, khẳng định là chưa qua chỉnh sửa gì.
“Xóa đi.” Kỷ Cẩm vỗ bàn, lửa giận ngập trời: “Xóa ngay cho tôi.”
Tại sao mình có thể có xấu như vậy.
“Anh lại dám sai bảo tôi, tôi không ngại giúp anh làm một buổi tuyên truyền đâu.” Minh Thù dừng một chút, cười nói: “Ai không có lúc đen tối trong lịch sử, Kỷ ảnh đế cũng không cần quá lo lắng nhiều lắm bị người khác chê cười một chút. Dù gì giới giải trí lắm kẻ nhiều chuyện, qua một vài ngày sẽ ổn thôi.”
Người nghệ sĩ không muốn đắc tôi nhất chính là người trang điểm.
Nhưng lúc này Kỳ Cẩm không ngờ rằng, ngay cả nhiếp ảnh gia này cũng không thể đắc tội.
“Cô cô cô cô…” Kỷ Cẩm tức đến ngón tay run run, chỉ vào Minh Thù rất lâu nhưng cũng không làm được gì.
Minh Thù mỉm cười cầm máy, nắm chặt một cành hoa hồng bên cạnh, bỏ vào túi trên ngực Kỷ Cẩm: “Kỷ ảnh đế, tiếp tục chụp thôi, làm lỡ thời gian của tôi thì anh bồi thường không nổi.”
Kỷ Cẩm nhìn người quản lý của mình: “Anh xem cô ta thái độ gì! Không được, anh kêu cô ta cho tôi xem những tấm ảnh trước, không chừng cô ta chụp tôi thành bộ dạng gì rồi! Nhiếp ảnh gia như vậy không được.”
Người quản lý cũng có chút lo lắng, nhiếp ảnh gia này giống như có điểm không giống với các nhiếp ảnh gia khác.
“Giám đốc Thượng, anh xem…” Người quản lý và giám đốc Thượng can thiệp.
Minh Thù cảm thấy Kỷ Cẩm nhiều chuyện, nhưng giám đốc Thượng lại nói năng đàng hoàng nên cô đem ảnh qua cho bọn họ xem.
Ngoại trừ một tấm hình kỳ quái thì những tấm còn lại đều rất bình thường, thậm chí có thể nói Kỷ Cẩm vô cùng đẹp trai, có vài tấm không cần sửa cũng có thể đăng.
“Cũng có chút tài năng đó…” Kỷ Cẩm nói thầm một tiếng, dáng vẻ tức giận bất bình.
Giống như không nghĩ ra sao cô gái trẻ tuổi vậy mà kỹ thuật chụp ảnh tốt đến vậy.
“Được rồi, chụp nhanh lên. Buổi chiều chúng ta còn có hoạt động!” Người đại diện nhắc nhở Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm trở lại màn ảnh lần nữa.
Bộ âu phục trắng được tô điểm thêm cành hồng đỏ như máu, cảm giác lập tức thay đổi.
“Qua bên trái một chút… Đè thấp tay, cằm ngẩng cao lên, thần thái…”
Nhiếp ảnh gia Minh Thù ở phía sau chỉ huy hắn.
Kỷ Cẩm rất muốn bộc phát tức giận, hắn không biết chụp thế nào sao? Cần cô dạy sao?
“Cởi áo khoác ra, ngón tay bỏ ra sau. Thợ trang điểm, làm rối tóc anh ta một tí. Không cần rải nhiều cánh hồng trên đất đâu, vài cái được rồi…”
Nhân viên công tác nhanh chóng chuẩn bị theo lời của Minh Thù.
“Tôi kêu cô làm rối tóc anh ta một tí, đây là làm rồi sao?” Minh Thù đi tới, trước khi Kỷ Cẩm kịp phản ứng thì cô đã chỉnh tóc hắn: “Đây mới gọi là rối, không có trật tự, không sai.”
Thợ trang điểm: “…” Cô lại đùa tôi à?
Kỷ Cẩm: “…” Lôi cô gái này ra cho tôi!
“Cười cái gì?” Minh Thù chuyển mắt khỏi màn ảnh: “Dữ một tí… không thể dữ một tí sao, ảnh đế là do anh dùng tiền mua hay sao vậy?”