Chú Quyền là ông lão nói một là một, nói hai là, Đông Phương Hạ và Bek Er đều hiểu tính cách của ông ta. Chú Quyền đã không chịu ngồi thì kiểu gì cũng sẽ không ngồi. Đông Phương Hạ nở nụ cười bất đắc dĩ, nói với Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy: “Diệc Phi, Lăng Vy, hai người cứ tự nhiên, đừng khách sáo. Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Thiến Thiến, mọi người cũng vậy”.
Tất cả cùng gật đầu. Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ nhìn các món ăn trên bàn mà không nỡ ăn. Gia đình bình thường ở Yên Kinh ăn mười năm cũng không tốn bằng một bữa cơm của nhà họ Bek nữa, gato thật đấy!
Trong bữa ăn, mọi người chỉ ăn thức ăn, không ai động gì tới cơm. Lúc này, Bek Er không còn tỏ ra cao ngạo nữa, liên tục trò chuyện với Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy.
Ăn xong thì trời cũng sẩm tối. Cảnh đêm trong trang viên nhà họ Bek rất đẹp. Trên ban công của một tòa biệt thự khác, Đông Phương Hạ chống hai tay vào lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Bek Er, Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đứng sau anh, trong tay bọn họ đều cầm một chiếc ly.
Bek Er uống một ngụm rượu vang. Thấy Đông Phương Hạ vẫn quay lưng về phía bọn họ, cô ấy nhìn Diệc Phi và Lăng Vy rồi đi tới.
“Sao vậy? Nhớ chị Nghiên của anh à?”
Nghe vậy, Đông Phương Hạ nghiêng mặt sang, lặng lẽ nhìn Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy ở đằng sau, lườm Bek Er rồi nói: “Đi đi… Đừng nói chuyện với anh”.
“Không giống Bek Ji nhà chúng ta chút nào, dám làm mà không dám nhận. Có cần em mang video của anh và chị Nghiên cho chị Nam Cung và chị Lăng Vy xem không?”
Bek Er như cười như không, còn dùng ánh mắt phóng điện với Đông Phương Hạ, như thể đang nói, chẳng phải anh không sợ trời không sợ đất à? Sao bây giờ lại sợ vợ chưa cưới thế hả?