Cô đi ra ngoài ăn cơm tối bị đồ ăn vặt bên ngoài câu dẫn, lúc trở về đã khá muộn. Gặp phải nữ sinh tóc ngắn ở cửa, cô ta thấy Minh Thù đem bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt trở về, lạnh lùng “hừ” một tiếng, khí thế hung hăng bước qua.
Phòng khách vẫn như cũ, Minh Thù thở dài nên nhanh chóng dọn dẹp phòng khách thì tốt hơn.
–
Tạp chí Tân Ngữ.
Minh Thù từ cửa bước vào, người tiếp tân biết cô trực tiếp đưa cô lên phòng chụp ảnh trên lầu mười sáu.
“Chào cô… Ứng tuyển hả, ứng tuyển đi qua bên kia, lầu mười tám.” Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp tân truyền từ phía sau tới.
Minh Thù bấm lầu mười sáu, lúc cửa thang máy sắp đóng lại một bàn tay xuất hiện, cửa thang máy mở ra nhìn thấy người bên ngoài.
Chàng trai này ăn mặc rất tùy ý, hắn rũ ánh mắt đi nhanh vào thang máy, bấm tầng mười tám.
Lúc thang máy sắp đóng, lại có một người ngăn lại.
Minh Thù: “…”
Xong chưa.
Minh Thù nhìn về người tiến vào, lông mày nhếch lên, còn một người khá dễ thương.
Người khá dễ thương bằng giá trị thù hận.
Người vừa tới không ai khác, chính là Ngụy Tự.
Ánh mắt Ngụy Tự nhìn chàng trai, không hề thấy Minh Thù đang đứng ở phía sau.
Cô giống như tình cờ nói chuyện với Tô Nam Phong: “Tô Nam Phong, cậu cũng tới ứng tuyển à?”
Tô Nam Phong nghe thấy thoáng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Ngụy Tự nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Câu trả lời của Tô Nam Phong làm câu chuyện dừng lại, Ngụy Tự khá xấu hổ.
Một lát sau mới nói: “Tôi nghe nói Tân Ngữ thông báo tuyển dụng, cũng muốn đi thử một chút dù không được nhận nhưng cũng có kinh nghiệm cho bản thân.”
Nghe nói cả đội của Tân Ngữ cũng đi hết rồi, nếu không cũng không cần Minh Thù tới giúp đỡ.
Ngụy Tự và Tô Nam Phong chung một khóa, cũng sắp tốt nghiệp bắt đầu đi thực tập.
Nhưng chạy đến tận Tân Ngữ ứng tuyển, lá gan của Ngụy Tự này cũng không nhỏ.
Hợp đồng của Tân Ngữ đa số là chụp người, Ngụy Tự chụp ảnh tương lai, cô không thề dựa vào tư thế hiện tại của người ta để chụp ảnh tương lai chứ.
Trình độ thế này sẽ khiến cho mọi người chê cười.
Minh Thù không hiểu Ngụy Tự nghĩ như thế nào.
Tâm tư của nữ chính giả ngươi đừng đoán đừng đoán!
Cô sẽ tìm thời điểm không có người, giao lưu với cô ta một chút.
“Cố lên.” Giọng chàng trai vẫn nhàn nhạt, lễ phép lại xa cách hoàn toàn không vì Ngụy Tự là bạn học mà nể mặt.
“Ừm! Cậu cũng vậy.” Ngụy Tự chuyên chú nói chuyện với chàng trai: “Cậu có đi hoạt động dân ca không?”
Thang máy dừng ở tầng tám, cắt đứt cuộc nói chuyện của Tô Nam Phong và Ngụy Tự.
Cửa thang máy mở ra, giám đốc Thượng và một chàng trai đeo khẩu trang mang kính mát đi ở phía trước, phía sau có không ít người đi theo, chắc là trợ lý.
“Tiểu Kiều.” Thượng tổng thấy người phía sau, cười híp mắt nói: “Cô đã đến rồi, vậy đi lên chung với bọn tôi đi.”
Minh Thù khẽ vuốt cằm, nở nụ cười khéo lép lễ phép, ánh mắt chân thật nhìn quanh người chàng trai.
Ngụy Tự và Tô Nam Phong đồng thời hướng về phía sau, ánh mắt Tô Nam Phong hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Ngụy Tự có chút kỳ lạ, người đi vào khá nhiều, cô và Tô Nam Phong bị chen đến sát phía ngoài, không ai chú ý tới bọn họ.
Ánh mắt Ngụy Tự không ngừng liếc Minh Thù, tuổi của cô và Minh Thù cũng xấp xỉ, nhưng cô ta lại được một công ty nhận.
Ngay cả Tô Nam Phong cũng đặc biệt ngưỡng mộ cô ta.
“Lần này thực sự phải cám ơn cô.” Tiếng giám đốc Thượng trong thang máy vang lên: “Tôi tìm nhiều nhiếp ảnh gia nhưng họ đều không có thời gian, cũng chỉ có tiểu Kiều chấp nhận.”
“Trả thù lao là được.”
“Phụt…” Giám đốc Thượng nhịn không được: “Trước đây cô không hề quan tâm đến tiền bạc.”
“Dòng đời xô đẩy.” Không có tiền mua đồ ăn vặt là tận thế.
Giám đốc Thượng cười, đúng lúc cũng vừa đi đến tầng mười sáu.
Từ đầu đến cuối chàng trai kia chưa hề lên tiếng, thái độ giám đốc Thượng đối với hắn cũng khá cẩn trọng.
Sau khi đoàn người đi hết, thang máy cũng chỉ còn lại Tô Nam Phong và Ngụy Tự.
Ngụy Tự nhìn Tô Nam Phong, cô tìm một chủ đề bắt chuyện: “Tô Nam Phong, người vừa rồi là Giang Kiều sao?”
“Ừ.”
Ngụy Tự: “…”