Đây là quân nhân Đại Đường! Là quân nhân dùng tính mạng cùng máu tươi của mình bảo vệ quê hương cùng vinh dự, không cầu được hồi báo!
Thật sự khả ái!
Mười hai vạn người, tập kết xong. Mười lăm trận hình, chỉnh tề bày ra trên giáo trường đầy gió cát, hàng ngũ thẳng băng. Gió nam thổi đại kỳ, tung bay phần phật. Chiến mã phát ra thanh âm tiếng thở phì phì trong mũi, các chiến sĩ sừng sững như tiêu thương.
Hơn mười vạn nhân mã hô hấp giống như đều có thể làm cuồng phong ngừng lại.
Trên đài điểm tướng, Lý Tự Nghiệp, Lý Giai Lạc hai vị đại tướng quân hai vệ cùng nhau đứng trên đài. Lần này U Châu quân mới thành lập, họ cũng lần đầu tiên tập trung duyệt binh. Quả nhiên là khí tráng sơn hà, uy vũ bất phàm. Ngước mắt nhìn lại, trong cát vàng cuồn cuộn tựa hồ nhìn không thấy biên giới trận hình. Từ đầu đi tới cuối cho dù chạy như điên cũng tốn thời gian một chén trà.
Thời đại này không có loa phóng thanh, Tần Tiêu đành phải điểm danh ba ngàn trung quân đứng trước đài điểm tướng đảm đương trang bị khuếch đại âm thanh cho mình.
Một trận gió to thổi tới, trên đại giáo trường truyền ra tiếng thét to. Trong đại quân yên tĩnh không chút tiếng động. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên đài điểm tướng – nhìn lên vị tướng quân mặc kim giáp hồng bào, tay cầm thần binh!
Tần Tiêu giống như cảm nhận được ánh mắt đọng lại như thực chất rơi lên trên người mình.
Giống như chờ đợi, nghi hoặc, kính ngưỡng, sợ hãi, hoài nghi…đủ loại cảm xúc.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, trong ánh mắt hiện lên thần thái nghiêm túc, nâng lên tay phải, đem phượng sí lưu kim chấn mạnh xuống đài điểm tướng.
– Đương…
Thanh âm tầng tầng vang xa.
Dưới một kích của phượng sí lưu kim đang, chấn động minh hưởng, giống như sóng nước nhộn nhạo tản ra, lướt qua lòng mỗi người.
Kỳ thật các tướng sĩ cách khá xa căn bản không nghe được thanh âm gì, thậm chí có người còn không thấy rõ được biểu tình của Tần Tiêu.
Nhưng con người luôn là một sinh vật kỳ quái, dễ dàng bị không khí hoàn cảnh làm ảnh hưởng, bị cảm xúc người bên cạnh lây nhiễm. Một động tác thật nhỏ của Tần Tiêu làm các tướng sĩ bên cạnh đài điểm tướng chấn động toàn thân, đứng thẳng cao ngất. Trên vầng trán mỗi người đều toát ra thần sắc kiên nghị cùng cương quyết.
Lấy đài điểm tướng làm trung tâm, một cỗ khí tức lạnh thấu xương lan tràn truyền ra.
Tần Tiêu ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới hai bước, mày kiếm nhướng cao, ánh mắt lẫm lẫm nhìn các tướng sĩ chung quanh, đột nhiên vung mạnh phượng sí lưu kim đang, rống lớn:
– Hướng các anh hùng trí kính!
Lý Tự Nghiệp cùng Lý Giai Lạc cùng ba ngàn hộ vệ trung quân đồng thời vung cao binh khí trong tay, đi theo rống lớn:
– Hướng anh hùng trí kính!
Sóng âm thật lớn cuồn cuộn đẩy ra, tựa hồ đem cờ xí thổi tung quay cuồng.
Các tướng sĩ cầm đại kỳ cùng đô úy đứng phía trước đều cảm giác trong lòng chấn động một trận, cả người nhất thời bị lạc trong loại khí thế bàng bạc kia!
Lấy Tần Tiêu làm trung tâm, khí thế phun trào mãnh liệt!
Trên đại giáo trường truyền ra hồi âm thật lớn:
– Hướng anh hùng…hướng anh hùng…trí…kính!
Không ai nghĩ đến Tần Tiêu sẽ dùng lời nói như vậy làm dạo đầu, mà không phải lời đối thoại giọng quan khách sáo mười phần. Một câu rống đi ra, nguyên bản các tướng sĩ trong lòng còn chút ủ rũ đứng phía sau cũng bị hiện trường hấp dẫn lực chú ý. Những người sớm nhìn chăm chú càng không cần phải nói, lập tức bị lời dạo đầu đặc thù hấp dẫn thật sâu, nhất thời liền cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng thầm vừa lòng. Phượng sí lưu kim đang trong tay chậm rãi hạ xuống, vẫn để xuôi bên cạnh mình, nổi lên chân khí lớn tiếng nói:
– Các ngươi là nam nhi tâm huyết! Là chỗ dựa của dân tộc! Là kiêu ngạo của Hoa Hạ!
Mỗi một câu nói của Tần Tiêu đều tạm dừng nửa khắc, “loa phóng thanh” dưới đài đem những câu rống lớn của hắn truyền khắp đại giáo trường.