Thế nhưng kim cang chưởng vẫn có uy lực rất khủng bố, dễ dàng xuyên qua lôi hải, cứ như thể chẳng có thứ gì ở đây ngăn cản được nó.
Chân chính vô địch.
Sắc mặt Tần Lăng hoàn toàn tái mét, hắn chẳng kịp lui đi đã bị kim chưởng đánh trúng Lôi Ma pháp thân.
“Uỳnh!”
Kim quang bùng nổ, Lôi Ma pháp thân chấn động rung rinh, văng tít ra xa, va vào một ngọn núi nguy nga làm cho nó vỡ nát.
Một vệt dài mấy vạn trượng hiện ra trên đất.
Cuối vệt dài kia, bụi mù tràn ngập, Lôi Ma pháp thân toàn thân nứt nẻ, rồi đến khi cực hạn, nó hoàn toàn nổ tung thành vô số đốm sáng đầy trời.
“phèo phèo.”
Một bóng người từ giữa ngực Lôi Ma pháp thân bắn ra, máu phun xối xả, cả người cắm vào một ngọn núi, khảm sâu vào trong đó.
“Ố ồ.”
Khán giả trố mắt nhìn cảnh này, chấn động xôn xao. Cả cường giả Đại La Thiên vực lẫn Bách Chiến vực đều hết hồn khó tin.
Tần Lăng đã bị đánh bại!
Đánh bại ngay cả khi Tần Lăng đã dùng tới sức mạnh địa lợi.
– Người kia…
Những cái nhìn kinh sợ hướng lên đỉnh đầu pháp thân hoàng kim, bất giác nuốt nước bọt. Hắn đã làm thế nào a?
Cường giả Đại La Thiên vực mặt mày ngơ ngác, lúc này chân chính tỏ ra kính sợ Mục Trần. Người kia so sánh thâm niên thế lực đương nhiên không bì kịp bọn họ, nhưng năng lực của hắn như thế dĩ nhiên không lâu nữa sẽ trở thành nhân vật quyền thế, sờ tới là phỏng, nói chung là hot ở Đại La Thiên vực. Thậm chí xét trong thế hệ trẻ Bắc Giới này, có lẽ cũng chiếm một địa vị nhất định.
Mục Trần cười nhạt, bất chợt Đại Nhật Bất Diệt thân cũng tan đi, sắc mặt hắn tái mét, rõ ràng là tiêu hao linh lực cực lớn.
Tay hắn vươn ra, nắm lại, tòa núi vỡ tung, một thân thể thê thảm bị hắn cách không bắt gọn. Tần Lăng máu me bê bết, dao động linh lực hỗn loạn, hẳn nhiên đã trọng thương cực nặng, không còn sức phản kháng.
Mục Trần bắt được thủ lĩnh của địch, lập tức lớn giọng thông cáo lên tầng trời tít trên cao:
– Tần tông chủ, xem ra vị Tần trưởng lão của ngươi đã phụ kỳ vọng rồi.
Giọng nói hùng hồn vang lên trời, Tần Thiên Cương bất giác tỏ ra hỗn loạn một chút. Hẳn nhiên hắn cũng nhìn thấy Tần Lăng bị Mục Trần tóm cổ, nổi giận quát:
– Tiểu súc sinh, thả người của ta ra!
– Ngươi còn năng lực lo cho kẻ khác sao?
Đáp lời hắn là giọng nói lạnh băng của Cửu U, cánh chim sau lưng vỗ phần phật, đôi cánh để lại tàn ảnh sắc bén như thần khí, xuyên phá không gian, quét tới Tần Thiên Cương.
“Bùm! Bùm!”
Tần Thiên Cương cũng dốc toàn lực chống chọi, nhưng thực lực Cửu U rõ ràng vượt xa hắn, lại còn việc Mục Trần thắng lợi, khiến nàng ta chẳng còn lo phiền nào cả, thế công cuồng mãnh khiến Tần Thiên Cương khốn đốn vô cùng.
Sĩ khí bên phe Bách Chiến vực ở chiến trường hỗn loạn bên dưới thì nhanh chóng tàn lụi, họ đã nhìn thấy rõ tình hình hiện tại, cực kỳ bất lợi.
Tần Lăng đã bị Mục Trần bắt gọn, Tần Thiên Cương lại liên tiếp bại, không địch nổi Cửu U vương.
Sĩ khí đại giảm, các thế lực Bách Chiến vực chẳng còn ham chiến, bắt đầu có những kẻ bỏ chạy, tạo thành một phản ứng dây chuyền, trong chốc lát toàn bộ đều co giò cúp đuôi trốn chạy tan tác.
Các thế lực Đại La Thiên vực lại chẳng hề buông tha, nhân đó bắt đầu truy kích mạnh mẽ, tạo thành một tràng chém giết tàn sát.
Chiến quả đến lúc này đã rõ ràng.
– Khốn nạn!
Chín tầng trời, Tần Thiên Cương nổi giận hằn học, hắn vội vã đỡ một chưởng của Cửu U, cánh tay run rẩy rồi văng đi 1000 trượng. Hắn nghiến răng, bất ngờ cấp tốc thụp xuống, chỉ vừa lóe lên đã xuất hiện phía trên Mục Trần.
Mục Trần nhìn thấy Tần Thiên Cương đổi mục tiêu tấn công mình, hắn vung chưởng vào không trung, người ta chỉ nhìn thấy Tần Lăng thê thảm bất động đằng kia lại tóe máu văng đi.
Tần Thiên Cương cực kỳ oán hận nhìn Mục Trần, rồi nhìn sang Tần Lăng đang bay như diều đứt dây, nghiến răng lao tới, chụp lấy bả vai thuộc hạ, nhanh chóng rút lui.
“Hừ!”
Một tiếng hậm hực từ trời cao giáng xuống, đôi cánh hắc ám mang đầy tử hỏa nhanh như chớp chém vào lưng Tần Thiên Cương.
“Xoẹt”
Để lại một vết máu dữ dội, máu tươi rỉ rả.
Tần Thiên Cương run lên vì đau đớn, nhưng hắn chẳng hề có tâm ở lại sống mái một phen, chỉ ôm lấy Tần Lăng chui lủi trốn đi, để lại tiếng gầm gừ ai oán.
– Cửu U, Mục Trần! Các ngươi cứ chờ đó, Lôi Ma Tông nhất định trả thù!
Tiếng gầm đe dọa vang vọng, Tần Thiên Cương đã vội vã biến mất nơi chân trời.
Mục Trần nhìn kẻ địch bỏ chạy, thở phào một hơi. Thực lực gã tông chủ kia nếu dốc tất cả liều mạng, tất nhiên cũng sẽ làm cho quân ta tổn thất nặng nề.
Hiện tại có thể đánh bọn chúng bỏ chạy là tốt nhất, cái mà hắn cần lúc này cũng chỉ là cứ địa Lôi Ma Tông, chứ chưa phải mạng của Tần Thiên Cương.
Cửu U từ trên trời cao hạ xuống, bóng dáng thanh mảnh xinh đẹp xuất hiện cạnh hắn.
– Không sao chứ?
Cửu U tròn mắt long lanh nhìn hắn, hỏi thăm.
Mục Trần lắc đầu cười, nhìn xuống vùng đất đổ nát hoang tàn, rồi nhìn lên Lôi Ma sơn nguy nga hùng vĩ, bất giác nhếch mép cười to.
Lôi Ma Tông đã thuộc về họ.