“Chào, Giang Kiều!”
Phía trước có người kêu Giang Kiều.
Minh Thù nheo mắt nhìn sang đó là người phụ trách của cuộc thi này.
Hắn vẫy tay với Minh Thù: “Qua đây qua đây, Giang Kiều, cô cũng tới nói vài câu cổ vũ bọn họ.”
Minh Thù xua tay: “Thôi đi, tôi còn một buổi tiệc.”
“…”
Ôn Hạ Thanh có chút ngại ngùng nhưng lúc này hắn đeo khẩu trang, cũng không có người nhìn ra được.
Sau khi rời khỏi sảnh, Ôn Hạ Thanh mới nói: “Kiều Kiều, cô từ chối người ta như vậy có phải bơi bất lịch sự không?”
“Bọn họ trông có giống như giận tôi hay không?”
“Cũng tạm.” Nhưng chỉ là nói vài câu cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng chắc chắn bọn họ cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là người nhận thưởng sẽ cảm thấy cô đang làm dáng, sau này khi gặp khó tránh khỏi xích mích.
“Vậy thật là đáng tiếc.”
Ôn Hạ Thanh: “…” Ý cô là gì? Chẳng lẽ cô muốn bọn họ tức giận sao?
Ôn Hạ Thanh cảm thấy Minh Thù là lạ, nhưng cụ thể thì không nói được.
Buổi tối hắn còn làm việc, ăn cơm xong với Minh Thù thì có người đến đón hắn.
Người mẫu khá hơn minh tinh một chút, không phải là người trong giới thì rất ít người nhận ra, cho nên bình thường Ôn Hạ Thanh đi ra ngoài cũng không ai nói hắn.
“Kiều nhi không đi xem chương trình của Hạ Thanh sao?” Người lái xe là người quản lý của Ôn Hạ Thanh, rất thân với nguyên chủ.
“Không đi.” Minh Thù đứng ở ven đường lắc đầu.
Trẫm còn muốn làm quen một chút… Thế giới này có gì ăn ngon.
Làm sao có thời giờ xem chương trình gì đó chứ.
Người quản lý trêu ghẹo vài câu, Ôn Hạ Thanh dặn Minh Thù lúc trở về chú ý an toàn, lúc này hai người mới lái xe đi.
Minh Thù dựa theo ký ức của nguyên chủ trở lại nơi ở.
Nguyên chủ thuê chung với người khác, nhưng bạn cùng phòng của cô không được tốt lắm, bình thường hơn nửa đêm còn dẫn người về nhà. Nguyên chủ mua gì đó, người bạn cùng phòng hỏi cũng không hỏi một câu đã lấy đi.
Có một người bạn cùng phòng như vậy, Minh Thù cũng không dám để đồ ăn vặt đã mua ở bên ngoài, để tất cả vào phòng mình.
Minh Thù ở trong phòng kiểm tra số dư của nguyên chủ, chuẩn bị đổi một phòng khác.
Nguyên chủ có thể ở nơi như thế này nhưng cô thì không thể.
Kết quả Minh Thù phát hiện nguyên chủ nghèo muốn chết, một phần tiền cô kiếm được chuyển về cho gia đình phần còn lại dùng để mua thiết bị.
Nghề chụp ảnh này vô cùng đốt tiền cho nên nguyên chủ không có tiền dư, hiện tại số dư trong thẻ cô chỉ đủ cho Minh Thù ăn.
Cái giá của thiên tài thật khổ.
Có thể đổi thành một phú nhị đại ăn no đợi chết không?
[…] Ký chủ cố gắng một chút, cô sẽ là phú nhất đại.Minh Thù thở dài, xem ra cần phải nỗ lực kiếm tiền rồi.
Nếu không… sau này cô chỉ có thể hít gió Tây Bắc thôi.
Minh Thù quan sát bốn phía, mặc dù có bạn cùng phòng không đáng tin cậy, nhưng căn phòng của nguyên chủ khá lớn có phòng vệ sinh riêng, giường nằm ở bên trong có kính thủy tinh chặn lại.
Bên ngoài có một cái giá và cái bàn, trên cái giá để không ít máy chụp hình.
Đa số tiền của nguyên chủ đều đổ hết vào đây.
Dọn nhà vô vọng bây giờ thì không được.
Minh Thù dọn dẹp một chút, trực tiếp nằm lên giường ngủ.
Minh Thù bị đánh thức, cô nhìn đồng hồ điện thoại, chín giờ tối…
Tiếng động từ phòng khách truyền đến, tiếng nhạc hòa lẫn tiếng nói chuyện ồn ào.
Hệ thống cách âm của phòng này không tệ, nhưng lúc này cô ở trong phòng mà nghe thấy tiếng nhạc bên ngoài cũng biết nó ồn cỡ nào.
Minh Thù kéo cửa đi ra ngoài, tiếng ồn đinh tai nhức óc, hai trai hai gái ở trên ghế sô pha chơi đùa.
Phòng khách lộn xộn, đồ ăn bên ngoài, túi ny lon, đồ ăn vặt, bình rượu, mẩu thuốc là đầy đất.
Trong không khí hòa lẫn mùi rượu, thuốc, có chút gay mũi.
Một người nữ sinh tóc ngắn nhìn thấy Minh Thù, chào hỏi: “Cô về rồi sao? Tôi còn tưởng cô chưa về.”
“Bạn của cô sao?” Nam sinh bên cạnh nữ sinh tóc ngắn nháy mắt: “Chơi chung đi.”
“Không phải, bạn cùng phòng của tôi.” Nữ sinh tóc ngắn bất mãn trừng mắt về phía nam sinh: “Cậu đừng thấy người ta xinh đẹp thì ánh mắt bắt đầu chuyển động nha!”
“Làm sao vậy được…”
Minh Thù dựa cửa, mỉm cười: “Hiện tại là chín giờ, đã đến lúc đi ngủ.”