Chú Quyền nhìn khắp người Đông Phương Hạ một lượt, không thấy có vết máu mới nói: “Tiệc tối đã chuẩn bị xong rồi. Cô chủ và thiếu phu nhân nói là bọn họ đang chờ cậu”.
“Ồ”, Đông Phương Hạ gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh. Anh tới gần chú Quyền, nhỏ giọng hỏi: “Chú Quyền, tôi hỏi chú chuyện này”.
“Mời cậu nói”.
Đông Phương Hạ véo mũi theo thói quen: “Chú có biết một cô gái tên là Lãnh Lạc không? Cô ấy khoảng hai mươi hai mốt gì đó, dáng vẻ lạnh lùng, võ công cao cường”.
Nghe vậy, chú Quyền ngẫm nghĩ, lục tìm trong trí nhớ một lúc rồi ngước mắt nói với Đông Phương Hạ: “Tôi biết”.
“Nói tôi nghe xem”.
Đông Phương Hạ thản nhiên nói, đôi mắt thâm thúy của anh híp lại.
“Cô ấy tới trang viên từ một tuần trước. Trước khi cô ấy đến, ông chủ nhận được tin từ lão tổ tông, nói là có một cô gái tên là Lãnh Lạc sẽ tới đây, bảo chúng tôi đưa cô ấy tới ngọn núi phía sau. Lúc ấy, chính tôi đã dẫn cô ấy lên núi”.
Biết ông già ở ngọn núi phía sau bảo Lãnh Lạc tới, Đông Phương Hạ nở nụ cười, lúc này mới dám chắc là Lãnh Lạc có quan hệ với ông ấy, nếu không, làm sao Lãnh Lạc lại xuất hiện ở đây, còn đi lại tùy tiện như thế nữa. Thì ra tất cả đều là ý của ông già đó.
Nghĩ tới những điều đó, nỗi nghi hoặc trong lòng Đông Phương Hạ nhanh chóng được cởi bỏ. Anh quyết định ngày mai sẽ lên núi hỏi cho rõ ràng, tiện thể hỏi ông già đó xem mình và Lãnh Lạc có quan hệ gì với nhau.
Thấy cậu chủ nhà mình lại rơi vào sự trầm tư, chú Quyền nở nụ cười bất đắc dĩ. Ông ta thầm nghĩ, bây giờ cậu chủ còn thích dùng não hơn cả trước kia nữa. Cô chủ đang chờ, cậu lại ở đây nghĩ chuyện nọ chuyện kia, cũng chỉ có mình cậu dám để cô chủ đợi lâu thế thôi.