– Khu Thiên phẩm, chỉ có quán quân thí luyện cùng lịch đại tông chủ mới có thể tiến vào tu luyện, khu Địa Phẩm là chỗ tu luyện của Thái Thượng trưởng lão, còn lại không cần nói, đối ứng là ba loại đệ tử hạch tâm, tinh anh, bình thường, lúc trước Ứng Long là đệ tử hạch tâm, ở trước Kiếm Tâm Thạch tôi luyện suốt ba năm!
– Bất quá chỉ có Kiếm Tâm Thạch ở khu Thiên phẩm là vật mà chúng ta ở Kiếm Thần trí luyện gặp qua, là Kiếm Đạo sư lão tổ tự mình luyện chế, mặt khác đều là về sau một ít trưởng lão kiệt xuất hoặc tông chủ của tông môn luyện chế, uy lực tự nhiên kém cái phía trước!
– Chúng ta hiện tại đi khu Địa Phẩm, tuy Kiếm Tâm Thạch đều là trưởng lão kiệt xuất của tông môn lưu lại, nhưng uy lực cũng rất lợi hại, đối với cảm ngộ Kiếm Đạo cường đại hơn khu tinh anh nhiều lắm, khắp nơi đều là dấu vết cường giả Nạp Hư Cảnh, Phá Không Cảnh lưu lại, nếu như mười ngày lợi dụng tốt mà nói, cũng có thể có tiến bộ rất lớn!
Tựa hồ sợ Nhiếp Vân đối với không được đến quán quân canh cánh trong lòng, Diệp Kiếm Tinh nói tiếp.
– Đã biết, ta không sao!
Nhiếp Vân biết rõ hảo ý của hắn, nở nụ cười thoáng một phát.
Hai người lặng lẽ truyền âm, rất nhanh liền đi theo đằng sau hai vị trưởng lão vào một cung điện cự đại.
Cung điện này không giống Kiếm Thần điện, lộ ra có chút hẹp dài, còn chưa tiến vào liền cảm thấy một cổ pháp tắc nồng hậu dày đặc tràn đến, phảng phất khắp nơi đều thổ lộ lấy văn minh Kiếm Đạo.
– Cái này là Kiếm Chi Đại Điện, địa phương lão tổ đời thứ nhất ngộ đạo, các ngươi cẩn thận quan sát vách tường chung quanh một chút, có lẽ có thể đạt được chỗ tốt không tưởng được!
Đi vào thông đạo của đại điện, Lạc Vũ Thiên quay đầu nói với mọi người một câu.
Nhiếp Vân nhìn lại hai bên, liền chứng kiến trên vách tường khắc đầy các loại kiếm chiêu, đẳng cấp không đồng nhất, mới đầu vô cùng đơn giản, càng vào trong càng phức tạp, bất quá cao nhất chỉ là kiếm thuật tinh anh, kiếm thuật Chí Tôn cũng không có, chớ nói chi là Vô Thượng kiếm thuật rồi.
Kiếm chiêu toàn bộ đều là đồ hình, không có pháp quyết tu luyện, tuy cấp bậc không cao, nhưng từng chiêu từng thức hồn nhiên thiên thành, phảng phất công tác liên tục, xem ở trong mắt lại để cho người vui vẻ thoải mái, thời gian dài quan sát tựa hồ đối với kiếm thuật sẽ có lý giải càng sâu.
– Khu vực này, là lĩnh ngộ kiếm thuật. Ở trên Kiếm Đạo đi ra con đường thuộc về mình, chỉ cần ở kiếm thuật lĩnh ngộ pháp tắc thuộc về mình, có thể ở phía trên lưu lại dấu vết, không bị thủ tiêu, từ đó danh truyền thiên cổ, trở thành đối tượng mà lịch đại đệ tử của tông môn chiêm ngưỡng!
Đi qua chỗ ấn ký kiếm chiêu, mọi người liền chứng kiến trước mắt xuất hiện một cung điện cự đại, địa phương đối diện mọi người, là một nham thạch, phía trên khắc đầy vết kiếm.
Lạc Vũ Thiên đứng ở trước mặt nham thạch, nhìn mười người nói tiếp:
– Loại dấu vết này cũng không phải dễ dàng lạc ấn như vậy, có thể ở phía trên lưu lại danh tự, cơ hồ đã thành đại nhân vật của tông môn, mặc dù ở toàn bộ Phù Thiên Đại Lục cũng là anh hùng kinh thiên động địa. Cho nên, tông môn truyền lưu một câu, muốn về sau thành tựu cao, danh chấn đại lục, đầu tiên phải ở trên Ngân Kiếm Thạch lưu lại dấu vết!
– Ngân Kiếm Thạch…
Nghe được giải thích, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn sang nham thạch cực lớn trước
mắt, quả nhiên ở phía trên thấy được không ít kiếm thuật, ý cảnh của những kiếm thuật này rõ ràng cao hơn trong thông đạo rất nhiều, có vô số thứ không thể tưởng tượng. Cấp bậc tuyệt chiêu rất cao, làm cho người líu lưỡi không thôi.
– Một, hai, ba, bốn… Tám mươi bảy! Lạc trưởng lão, vì sao phía trên chỉ có tám mươi bảy vết kiếm?
Đột nhiên trong đám người một đệ tử thế gia hỏi.
Mười người thông qua thí luyện, tính cả Sở Dương ở trong ba đệ tử thế gia, tuy hai gã còn lại ở dưới Kiếm Tâm Thạch công kích đánh mất tin tưởng Kiếm Đạo, nhưng không phải biến choáng váng, trải qua trong khoảng thời gian này điều chỉnh, thích ứng, thân thể đã khôi phục.
Nghe được câu hỏi, Nhiếp Vân cũng chú ý tới loại tình huống này, Ngân Kiếm Thạch rất lớn, phạm vi chừng hơn mười thước, phía trên chỉ có tám mươi bảy vết kiếm, ngay cả một nửa cũng không có che kín, xa xa nhìn tới, còn thừa một bộ phận lớn, vô cùng trống trải.&