Hóa ra là như vậy.
Hóa ra thật sự có hi vọng làm được!
Laura hưng phấn đến không kìm nén nổi.
Cô nhìn bốn phía.
Chỉ thấy nhóm hộ vệ ở xung quanh Hắc mã cũng liên tiếp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ cũng cảm ứng được.
Trong hư không, một luồng kiếm phong cuồn cuộn đang lưu động.
Đó là kiếm phong mạnh đến mức không thể chống đỡ nổi!
Laura cầm một thanh pháp trượng, đứng lên trên vai Cố Thanh Sơn, cao giọng nói với nhóm hộ vệ ở bốn phía xung quanh.
“Gió đã tới! Mọi người theo ta và Cố Thanh Sơn, cùng nhau hướng về phía trước!”
“Vì công chúa điện hạ!” Nhóm hộ vệ hô vang.
Tốc độ chiến mã chạy dần dần nhanh hơn.
Bọn họ xung phong thẳng về phía đại quân yêu quỷ trùng trùng điệp điệp!
“Cố Thanh Sơn!”
“Cố Thanh Sơn!”
“Cố Thanh Sơn!”
Laura lo lắng gọi.
“Gì vậy?” Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng đáp lại.
“Chúng ta bố trí chiến đấu như thế nào?”
Cô bé nhìn những chiến sĩ hộ vệ xung quanh con Hắc mã, rồi lại nhìn đại quân thiết kỵ yêu ma đang nhanh chóng đuổi đến.
“Xông lên, giết chết bọn chúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn trở tay lấy đĩa bát quái ra, bố trí một loạt mười mấy trận pháp chiến đấu lớn.
Tầng tầng linh lực từ đĩa bát quái bay lên, vây xung quanh đội ngũ đang xông đến.
“Tất cả mọi người, chú ý phòng ngự.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy còn tấn công thì sao?” Có người không nhịn được hỏi.
Cố Thanh Sơn không trả lời.
Lúc đội ngũ và đại quân ma quỷ dần dần đến gần.
Cố Thanh Sơn đột nhiên hét to một tiếng: “Khởi trận!”
Lúc âm thanh của hắn vang lên.
Phía sau mười mấy kỵ binh, phía trên bình nguyên bao la bát ngát, trong bầu trời cao vời vợi, trong biển mây vô tận, gió từ tử nổi lên.
Địa kiếm.
Triều Âm kiếm.
Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Ba thanh kiếm không biết lúc nào đã đến biển mây.
Chúng nó nhanh chóng bay xuyên qua đám mây, tốc độ hành động vượt qua ý nghĩa bình thường.
Cùng với sự di chuyển của bọn chúng, từng đạo từng đạo kiếm ảnh vô cớ đứng yên, nhanh chóng tạo thành một trận pháp đặc thù.
Một kiếm,
Mười kiếm,
Trăm kiếm,
Ngàn kiếm,
Trăm ngàn kiếm,
Hàng triệu hàng tỉ kiếm,
Một trận pháp kiếm ảnh đang dần hình thành!
Một khắc nào đó, tất cả kiếm ảnh đều ngưng đọng lại, cùng nhau tạo nên âm thanh vù vù.
Thái Ất kiếm trận!
Trận thành!
Vù vù vù vù vù vù vù
Gió lốc thổi bay ánh sáng mây trời, cả một tầng mây đều tan đi, biến mất trong vô hình.
Trận pháp kiếm ảnh tràn đầy sát ý đã thay thế cả tầng mây, giăng đầy khắp bầu trời.
Một khoảnh khắc nào đó, kiếm ảnh khẽ động.
Kiếm phong vô hình từ trên trời giáng xuống, lướt xuống thảo nguyên bên dưới.
Gió nhẹ nhàng thổi khắp mặt đất, nhanh chóng đuổi theo con Hắc mã.
Gió nhẹ hình thành nên những cơn sóng cuồn cuộn, vượt qua mười mấy kỵ binh đáng thương, thổi về hướng thiết kỵ yêu ma ở phía đối diện.
Trong vô thanh vô thức, cơn gió nhẹ luồn vào đội hình của hàng vạn nghìn đại quân yêu ma.
Âm!
Gió lốc chợt bùng nổ!!!
Trên thảo nguyên, từng mảng từng mảng thiết kỵ yêu ma biến mất không tung tích, giống như bị diệt vậy một cách vô cớ.
Nhưng nơi kiếm phong lướt qua, không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, chỉ thấy vạn vật đều bị hủy diệt.
Cả một đại trận yêu ma bị cơn cuồng phong thổi thành một con đường rộng rãi thông thoáng.
Cố Thanh Sơn mang theo mười mấy kỵ binh, nương theo những nơi cơn gió thổi qua điên cuồng tiến về phía trước.
Có yêu ma muốn xông lên ngăn cản, trực tiếp bị kiếm phong thổi thành cát bụi.
“Tránh…… xa….. ngọn gió…. đó!”
Một quan chỉ huy yêu ma khổng lồ nhìn thấy tình hình không ổn, chợt lớn tiếng rống lên.
Đại quân yêu ma lập tức chạy tán loạn khắp nơi.
Đúng thế, phạm vi bao trùm của kiếm phong rất rộng.
Nhưng dù sao cả một thảo nguyên này vừa rộng lớn vừa bao la, chỉ cần chia nhau né tránh, đợi cơn gió lốc này thổi qua, thế nào cũng sẽ còn có rất nhiều yêu ma sống sót.
Đến lúc đó, rồi đi vây đánh mười mấy người này cũng không muộn.
Cứ như vậy hình thành nên một màn kỳ lạ.
Tất cả đại quân yêu ma bỏ chạy khắp nơi, còn đội ngũ mười mấy kỵ binh lại đang tùy ý xuyên qua vòng xoáy.
Hắc mã một đường xông về phía trước, dẫn theo mười sáu kỵ binh xông thẳng về thành Hải Triều.
Cố Thanh Sơn ngồi trên lưng ngựa, đang chăm chú nhìn vào thanh điểm hồn lực không ngừng tăng lên trên giao diện Chiến Thần.
Không biết từ lúc nào, tốc độ tăng trưởng của hồn lực đã dần chậm lại.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh, thấy đám yêu ma đang chạy tán loạn khắp nơi.
“Chúng ta đã xông qua rồi, trước mặt chính là thành Hải Triều!” Laura hứng phấn hét to.
“Đúng thế, công chúa điện hạ!”
Các hộ vệ đều vui mừng lớn tiếng đáp lại.
Vốn tưởng rằng sẽ phải tử chiến, nhưng bây giờ xem ra, hình như là không cần nữa.
Tâm trạng mọi người đều dâng lên, sĩ khí sục sôi.
Duy chỉ có mình Cố Thanh Sơn lưu luyến nhìn về đám yêu ma đang trốn chạy đó.
Đây đều là hồn lực…