Cô ta vốn yêu Mạc Đông Húc tha thiết nên khi anh ta nhằm vào Dương Thanh và Tống Hoa Nhã, cô ta rất coi thường họ.
Nhưng giờ đây cô ta đã thấy bộ mặt thật của Mạc Đông Húc, mới phát hiện khí chất của Dương Thanh rất cao quý, khác hẳn người thường.
Chỉ là, tất cả đều đã quá muộn.
“Hoa Nhã, em tự giải quyết đi.
Nếu em thấy tha thứ được cho cô ta thì anh sẽ cho cô ta một con đường sống.
Nếu không thì sau hôm nay, nhà họ Tôn sẽ bị diệt, cô ta cũng không sống nổi”.
Dương Thanh bỗng hỏi Tống Hoa Nhã.
Tống Hoa Nhã vô cùng kinh hãi.
Lúc đầu nhà họ Tống không cần cô ta, đuổi gia đình cô ta đi.
Không ngờ hôm nay, một câu nói của cô ta có thể quyết định số phận của một gia tộc cùng cấp bậc với nhà họ Tống.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Tống Hoa Nhã.
“Anh Thanh, cô ta cũng giống em, đều là kẻ đáng thương.
Hay là cho cô ta một cơ hội?”, Tống Hoa Nhã dè dặt hỏi.
Thấy cô ta tốt bụng như vậy, Dương Thanh rất vui.
Anh không hề có ý định xóa sổ nhà họ Tôn, cũng không muốn giết Tôn Mỹ Quyên.
Anh giao quyền xử lý cho Tống Hoa Nhã chỉ để nhà họ Tôn biết, bọn họ được cô ta cứu.
“Cảm ơn cô Tống! Cảm ơn cô Tống!”
Tôn Húc và Tôn Mỹ Quyên rất kinh ngạc, cuống quít cảm ơn.
Tôn Húc kích động nói: “Sau này cô Tống cũng là một trong các vị khách tôn quý nhất của nhà họ Tôn.
Nếu cô cần chúng tôi giúp đỡ cứ việc nói, chắc chắn tôi sẽ không từ chối!”
“Bây giờ cậu còn gì để nói nữa không?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi Mạc Đông Húc.
Mạc Đông Húc đang cúi gằm đầu xuống.
Tuy không thấy mặt anh ta nhưng Dương thanh có thể cảm nhận được thù hận mãnh liệt trong lòng anh ta.
Đây là sự thù hận đối với Tống Hoa Nhã và anh.
Nếu không vì họ, Mạc Đông Húc sẽ trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tôn thị, sau này vợ anh ta sẽ kế thừa vị trí chủ gia tộc.
Khi đó, anh ta chính là chồng của chủ nhà họ Tôn, giữ địa vị cao quý hàng đầu ở Yến Đô.
Thế nhưng tất cả đều bị Dương Thanh và Tống Hoa Nhã phá hỏng.
“Anh Thanh, xin anh tha cho tôi.
Sau này tôi sẽ làm chó cho anh, anh bảo tôi cắn ai tôi sẽ cắn kẻ đó.
Gâu gâu gâu!”
Mạc Đông Húc bỗng ngẩng đầu lên, vừa cầu xin vừa dập mạnh đầu xuống đất, còn sủa tiếng chó.
Tất cả đều tỏ vẻ khinh bỉ.
Mạc Đông Húc lại khiến họ được mở rộng tầm mắt.
Dương Thanh chỉ cười lạnh một tiếng: “Cậu còn chưa đủ tư cách làm chó của tôi!”
Nghe vậy, Mạc Đông Húc cảm thấy vô cùng tủi nhục.
Từ bao giờ anh ta đã tới mức làm chó cũng bị người ta ghét bỏ?
“Đều tại con đàn bà đê tiện này.
Là mày hại tao, dù chết tao cũng phải kéo mày theo!”
Mạc Đông Húc chợt đứng bật dậy, mặt mày dữ tợn xông tới chỗ Tống Hoa Nhã.
Anh ta vốn đang quỳ trước mặt Tống Hoa Nhã, ở gần cô ta nhất.
Chẳng biết từ lúc nào trong tay anh ta xuất hiện một lưỡi dao sắc bén đang đâm thẳng về phía Tống Hoa Nhã.
– —————————.