Công việc nhẹ nhàng, mỗi tháng hai mươi tư triệu, bảo hiểm đầy đủ, cộng thêm phần quỹ tiết kiệm nhà ở, bây giờ đều mất trắng cả rồi? Đây là công việc mà ban đầu cô ta tốn rất nhiều công sức mới tìm được.
Cùng lúc đó, Ngũ Cảnh Thiều lại nhìn sang Quách Thiên Tuấn, lạnh lùng nói: “Đó là con gái của ông phải không, ông vừa nói công ty của ông là gì nhỉ? Đợi tiếp đi, cũng không cần phải mở công ty nữa đâu!”
Sắc mặt Quách Thiên Tuấn đột nhiên tối sầm lại, cái công ty nhỏ của ông ta, so với người giàu có nhất Sơn Thành, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc thuyền trôi trên đại dương mênh mông.
Những người vốn dĩ có mối quan hệ rất tốt với Quách Thiên Tuấn, sau khi nghe câu này của Ngũ Cảnh Thiều đều vô thức lùi lại về hướng đối diện với Quách Thiên Tuấn, kéo xa khoảng cách với ông ta.
Quách Ngọc Văn cũng đâu ngờ được là, bản thân vốn muốn biểu hiện thật tốt, vậy mà lại biến thành bộ dạng như thế này, công việc mất rồi không nói, công ty của gia đình cũng bị ảnh hưởng theo, cô ta là nhân viên của khách sạn Thế Giới, từng nghe qua không ý sự tích của Ngũ Cảnh Thiều, cậu Ngũ này nếu thật sự muốn nhắm vào ai, người đó chắc chắn sẽ không chạy thoát!
Ánh mắt Quách Ngọc Văn chứa đầy cảm giác sợ hãi, những ngày tháng tốt đẹp của cô ta, bắt đầu từ hôm nay đã đặt một dấu chấm hết.
Sau khi Ngũ Cảnh Thiều mắng xong, quay sang Trương Thác bên cạnh, liên tục nói xin lỗi: “Anh Trương, xin lỗi, thực sự xin lỗi”
“Không liên quan tới cậu, đứng sang một bên đi” Trương Thác xua tay.
“Được” Ngũ Cảnh Thiều giống như một con ngựa ngoan ngoãn nghe lời đứng sang một bên, im lặng không nói lời nào.
Đây là lần đầu tiên người quản lý đại sảnh nhìn thấy cậu chủ của bọn họ trong bộ dạng như này, trong lúc bàng hoàng mà ghi nhớ kỹ gương mặt của Trương Thác.
Trương Thác nhìn sang bác gái của Thu Vân, nói: “Dì vừa nói, tôi không thể ra khỏi khách sạn này”
Bác gái của Thu Vân nhìn Trương Thác, rồi lại nhìn sang Ngũ Cảnh Thiều đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, hai chân không ngừng run rẩy: “Không… không… không có…”
Trương Thác tiến lên hai bước: “Tôi hỏi dì, hai tỷ bảy đó, dì trả hay là không trả”
“Tôi… tôi… Dì Thu Vân làm bộ khóc lóc: “Tôi thật sự… thật sự không biết gì cả.”