“Chiến tranh ắt sẽ có người chết, cho họ một cơ hội đổi lấy sự giàu có và vinh quang bằng chiến công, như thế họ mới yên phận, đồng thời binh sĩ Hoa Hạ chúng ta sẽ ít bị thương vong hơn”.
Mọi người đều đột ngột hiểu ra, ý của hoàng thượng là để đám ngoại tộc đó làm lá chắn, đây là thủ đoạn rất vô liêm sỉ nhưng mọi người đều không thể nói thẳng ra chuyện này.
Lãnh Thiên Minh nói tiếp: “Các vị, mặc dù chúng ta đã chiếm được thảo nguyên Tây Âu, nhưng trên thế giới này vẫn còn khá nhiều quốc gia lớn mạnh hơn, chẳng hạn như Đại Bất Liệt Điên, đến giờ chúng ta vẫn không thể mô phỏng lại chiến hạm và áo giáp của chúng. Mặc dù chúng ta có khinh khí cầu, nhưng một khi gặp mưa to gió lớn, khinh khí cầu không thể xuất chiến nên chúng ta nhất định phải chuẩn bị trước”.
Lãnh Hàn nói: “Hoàng thượng nói đúng, đám người phương Tây này lam tham thành thói, cứ suốt ngày thèm khát lãnh thổ Hoa Hạ. Lần trước liên quân các nước xâm lược Phù Tang, mục đích cuối cùng là chúng ta. Đám phương Tây này sớm muộn gì cũng là tai họa ngầm, huống gì lần chinh chiến phía Tây này, chúng ta đã đến đến cửa nhà của chúng, ta nghĩ chúng sẽ không ngồi yên”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu.
“Đúng thế, nên phải nhanh chóng chiêu mộ tân binh, tăng nhanh tốc độ nghiên cứu phát triển khinh khí cầu và xây dựng đường sắt, ta mong mọi người có thể hiểu mọi chuyện chúng ta làm chỉ có một mục đích, đó là không thể để lại rủi ro cho thế hệ sau, ngay cả khi chúng ta bị tai tiếng sau lưng…”
“Vâng, hoàng thượng…”
Trong một trấn nhỏ của nước Hoa Hạ, mấy chục thanh niên đang vây quanh trước quầy thông cáo, lũ lượt bàn tán.
“Ai yo… triều đình lại chiêu mộ tân binh rồi, đây là đợt chiêu binh trên toàn quốc lần đầu tiên từ khi Hoa Hạ ta lập nước đến nay”.
“Cũng không biết yêu cầu có cao không, ngươi nói xem nếu như chúng ta đi báo danh thì có thể được chọn không?”
“Ngươi mà cũng muốn làm quân Hắc Kỳ sao? Ta nhớ thời Đại Lương, triều đình chiêu mộ trai tráng, tiểu tử ngươi chạy nhanh hơn bất cứ ai mà…”