Mặc dù hắn tin tưởng lão giả Thiên Cực Môn nọ sẽ không ngu đến mức không để Điền Thiên Thành vào mắt mà động tay động chân. Nhưng hắn cũng không nghĩ vì một người chưa biết là địch hay bạn lại tiến vào một nơi phong bế không biết nông sâu.
Ngay lúc Hàn Lập đang do dự, người bên trong như đoán được nghi ngờ của Hàn Lập. Trong giây lát, liền đem bình chướng ngăn cản thần thức kia triệt hồi đi.
Hàn Lập trong lòng khẽ động, biết đối phương vì muốn lấy tín nhiệm của hắn nên mới làm thế.
Lúc này hắn cũng không khách khí nữa mà lập tức dùng thần thức đem tình hình phía dưới dò xét rõ ràng một lần, kết quả đã khiến hắn kinh ngạc.
“Nguyên lai là hắn! Thật có chút ý tứ.”
Miệng Hàn Lập thì thào nói hai câu, không tiếp tục chần chờ nữa, liền đi vào trong thông đạo.
Chưởng quầy vừa thấy thân hình Hàn Lập biến mất trong thông đạo, lúc này mới đem cửa vào khép lại, dịch chuyển tủ gỗ về vị trí cũ. Sau đó mới làm như không có chuyện gì trở lại quầy.
Thông đạo rất dài, thông xuống đất hơn mười trượng, hiển nhiên là vì muốn bảo trì tính chất bí mật nên mới cố ý làm như thế. Hàn Lập sau khi đi một lúc, liền nhìn thấy một điểm sáng chớp động phía trước, biết đã tới nơi, liền bước nhanh vài bước, đi vào bên trong một cái phòng đá.
Phòng rất lớn nhưng lại trống rỗng, ngoại trừ mấy cái bồ đoàn cũng không có vật gì khác.
Mà đối diện với cửa vào có hai người đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, mỉm cười nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập cũng không nói gì, tiến tới ngồi xuống một cái bồ đoàn ở góc.
“Thật không nghĩ tới người tìm ta lại là đạo hữu. Có thể ở chỗ này nhìn thấy các hạ, thật là ngoài ý liệu của tại hạ.” Hàn Lập hướng một người trong đó cười khẽ nói.
Mà người nọ đội một cái mũ cao, mặc áo màu lam, thấy Hàn Lập nói như thế, không khỏi cười rộ lên.
“Đích xác, chính là bổn hầu cũng đã nghĩ sẽ khó tránh khỏi tai kiếp. Sau khi ta và ngươi chia tay, vốn tưởng rắng đã chạy thoát. Ai ngờ lại bị đối phương thi triển bí thuật truy tung trên người, bị bọn họ đuổi kịp tại biên giới thảo nguyên Mộ Lan. Nhưng trời không tuyệt đường, sau đó lại gặp được một đội pháp sĩ cao cấp đang tìm kiếm chúng ta, kết quả thừa dịp hỗn loạn, cuối cùng may mắn trốn trở về. Đối với mấy người ra tay với ta, hiển nhiên sau này sẽ từ từ tính sổ.”
Nói tới khúc sau, thanh âm của vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kia lộ vẻ âm độc.
Người này đúng là Nam Lũng Hầu mà ngày đó bị đám tu sĩ tìm kiếm bảo vật đuổi giết, sắc mặt hắn hôm nay xám trắng, khí sắc hư nhược, hẳn là tổn hao nguyên khí không ít.
Người bên cạnh hiển nhiên chính là vị lão giả áo trắng Thiên Cực Môn đã ước hẹn với hắn.
“Dưới tình huống này, Nam Lũng đạo hữu vẫn có thể thoát thân, tại hạ cực kỳ bội phục. Bất quá Nam Lũng đạo hữu sao không về động phủ dưỡng thương mà lại vội vã tìm ta, thậm chí còn phiền vị đạo hữu này phái đệ tử làm phiền thị thiếp của tại hạ. Điều này Hàn mỗ có chút khó hiểu.” Vẻ tươi cười trên mặt Hàn Lập thu lại, trong giọng nói mơ hồ lộ ra ý bất mãn.
“Ha ha! Hàn đạo hữu đã hiểu lầm rồi. Bất đắc dĩ bổn hầu mới làm như thế. Đạo hữu có biết hay không, tình huống của ngươi bây giờ cùng ta cũng không sai biệt lắm, mấy người kia nhất định cũng sẽ đuổi giết ngươi, Tại hạ sợ đạo hữu không biết sự hung hiểm trong đó, gặp phải ám toán cho nên mới ra hạ sách này. Mà vị này chính là bạn bè sinh tử chi giao của tại hạ, đạo hữu Tuyền Kì Tử thuộc Thiên Cực Môn. Vốn lần trước tìm kiếm bảo vật, bản hầu cũng muốn mời hắn cùng đi, đáng tiếc vị chí hữu này có việc trong tông, không thể phân thân được.” Nam Lũng Hầu trước giải thích vài câu, tiếp theo ngón tay chỉ lão giả bên cạnh giới thiệu.
Thái độ của Nam Lũng Hầu lúc này đối với Hàn Lập, không giống như lần đầu găp mặt, trong giọng nói đã lộ ra sự khách khí dị thường.
Điều này là do việc Hàn Lập có thể nhất cử diệt sát một gã tu sĩ Nguyên Anh, nên đối với Hàn Lập có vài phần kiêng kỵ.
Lúc này lão giả áo trắng mỉm cười, hướng Hàn Lập chắp tay, có vẻ nhận lỗi nói:
“Cách làm của tại hạ có chút đắc tội, mong rằng Hàn đạo hữu không lấy làm phiền.”
“Không sao cả. Nếu sự tình đã có nguyên nhân, tại hạ cũng không truy cứu. Bất quá chuyện Nam Lũng huynh mới vừa rồi nói là có liên quan đến việc ta lấy đi hộp ngọc nọ sao?” Hàn Lập sau khi khoát tay, đột nhiên hỏi.
“Đạo hữu đoán không sai. Theo ta được biết vì muốn mua chuộc mấy người nọ cùng nhau tìm kiếm bảo vật, Quỷ Linh Môn bỏ ra vốn rất lớn nên bắt buộc phải lấy được lộ tuyến đồ (đường đi) cùng phương pháp ra vào Trụy Ma Cốc của Thương Khung Thượng Nhân. Mà Hàn đạo hữu lại có trong tay một vật phẩm cần có để tiến vào Trụy Ma Cốc, chỉ đồng thời sử dụng cùng lộ tuyến đồ trong tay Nam Lũng huynh mới có thể tránh né tuyệt đại bộ phận nguy hiểm trong cốc, lấy được bảo vật.” Tuyền Ki Tử nghiệm sắc mặt, ngưng trọng nói.
“Vật cần có để tiến vào Trụy Ma Cốc?! Đạo hữu muốn nói chính là chiếc nhẫn màu đen kia sao?” Hàn Lập nghe vậy giật mình một chút nhưng lập tức nhớ tới cái gì đó, liền chậm rãi nói.
“Lưỡng Nghi hoàn quả nhiên là trong tay của Hàn huynh, việc này thật sự rất tốt.” Tinh thần Nam Lũng Hầu rung lên, sắc mặt trở nên kích động.
“Lưỡng nghi hoàn?” Hàn Lập nhíu mày, cảm giác được như là đã nghe nói qua ở nơi nào. Thoáng suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên cả kinh, nhìn chằm chằm Nam Lũng Hầu có chút kinh nghi hỏi.
“Chính là thứ năm xưa Huyền Hoàng Lão Nhân dùng thiên ngoại vẫn thiết (sắt rơi từ trên trời xuống_damap) luyện chế thành? Nghe nói bảo vật này lúc bình thường không có chút thần thông nào nhưng là khi đụng tới Bắc Cực nguyên quang thì có thể thao túng nguyên quang, giết người vô hình. Xem như là một món pháp bảo “gân gà” (bỏ thì tiếc mà để lại thì chẳng được gì mấy – damap) của tu tiên giới có phải không?”
“Hàn đạo hữu quả nhiên có kiến thức rộng lớn. Không sai! Chính là vật ấy. Lưỡng Nghi hoàn này chia làm âm dương nhị hoàn, có âm hoàn trong người cũng không sợ nguyên quang làm tổn thương thân thể, còn dương hoàn mới có khả năng thao túng nguyên quang tấn công địch. Mà trong tay đạo hữu hẳn là âm hoàn. Năm đó chính là bởi vì Thương Khôn Thượng Nhân mượn được âm hoàn, mới có thể may mắn xuyên qua địa phương có nguyên quang trong cốc, toàn thân trở ra. Mà theo ta được biết, mặc dù cũng có các bảo vật và phương pháp khác để tránh được Bắc cực nguyên quang nhưng hoặc phải cần một số lượng lớn tu sĩ bày đại trận phòng hộ hoặc những bảo vật kia đều đã vô tung vô tích, không có cách nào tìm được nữa.” Nam Lũng Hầu bình tĩnh giải thích cho Hàn Lập.
“Ý của đạo hữu là.” Hàn Lập nhìn hai người hỏi, trong lòng lại thầm đánh giá lợi hại trong đó.
Quyển 5: Danh Chấn Nhất Phương