Đừng có mơ.
Bắc Đường tận lực duy trì khoảng cách với Minh Thù, cũng may giường lớn, khoảng cách giữa hai người rất rộng rãi, thoải mái.
Bắc Đường không biết ngủ từ lúc nào.
Đêm này, hắn ngủ rất yên bình.
Buổi sáng, hắn cảm giác như có vật gì đó đang áp vào mình, vừa mở mắt ra nhìn, không biết là từ lúc nào mà bản thân hắn đã ôm người ta vào lòng rồi.
Bắc Đường chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, toàn thân khô nóng.
Nhưng hắn cũng không hề muốn buông cô ra.
Cơ thể mềm mại của cô, ôm có cảm giác rất thoải mái.
Lúc cô ngủ rất yên tĩnh, trên người không hề thấy một chút gai góc nào, ngoan ngoãn giống như một chú cừu non vậy.
Bắc Đường vẫn luôn cảm thấy cô rất kỳ lạ, rõ ràng lúc cô dịu dàng thì dường như ai yêu cầu gì cô cũng đều có thể đồng ý, nhưng đến hoàn cảnh đó, cô sẽ không chút lưu tình mà từ chối, đồng thời cũng sử dụng giọng điệu mà khi nói ra sẽ khiến cho người ta chỉ muốn đánh chết cô.
Tính cách như vậy… Hắn chưa từng thấy.
Rất phức tạp, rất mâu thuẫn.
Bắc Đường vuốt tóc Minh Thù, ôm cô chặt hơn một chút.
Nếu như đã nhận định người này.
Bất kể như thế nào…
Bắc Đường dừng ý nghĩ trong đầu lại, trên người hắn còn có một hệ thống thích đâm chọc mách lẻo, có những suy nghĩ chỉ có thể để ở trong lòng, không ai được nói.
“Ưm… nóng…”
Người ở trong lòng giãy dụa bàn tay nhỏ bé sờ soạn trên người hắn, dường như không sờ thấy thứ mình thích, cho nên rất bất mãn liền bắt đầu đẩy hắn ra.
Bắc Đường bị cô sờ mó cho nên càng khó chịu hơn.
Hắn cúi đầu hôn người vẫn chưa tỉnh giấc kia, ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào qua cửa kính, phủ lên giường, giống như rắc một lớp hào quang.
Bắc Đường nếm được mùi vị, cơ thể cực kỳ khó chịu, hắn bất đắc dĩ buông Minh Thù ra, cứ tiếp tục như vậy cho dù hắn có bình tĩnh đến đâu thì cũng không nhịn nổi.
Minh Thù bị hôn đến đỏ bừng cả mặt, lúc này đã tỉnh lại, ôm đồ ăn vặt của cô mắng: “Lưu manh!”
Nếu hắn là lưu manh thì tối qua đã ra tay rồi, vừa nãy cũng sẽ không nhịn.
Thôi vậy.
Mới sáng sớm, không cãi nhau với cô nữa.
…
Ngày cuối cùng ở thành phố A, Minh Thù và Bắc Đường đến một nhà hàng được các cặp tình nhân rất thích để ăn tối, ăn xong lúc đi ra, Minh Thù muốn uống đồ uống, Bắc Đường lại kiên nhẫn đi mua.
Lúc Minh Thù đợi hắn, sự ồn ào ở bên phố đối diện liền hấp dẫn sự chú ý của cô.
Từ lúc trước, khi cô nghe được giá trị thù hận của An Khả Khả đã đầy, đến bây giờ cô nhìn thấy An Khả Khả đã là vài tháng sau.
An Khả Khả đi cùng một người đàn ông bụng bia, người đàn ông bụng bia cũng không biết là xảy ra chuyện gì, quát mắng An Khả Khả, mặc dù là cách dòng xe cộ, Minh Thù cũng có thể nghe thấy những lời nói khó nghe của người đàn ông.
An Khả Khả dường như rất sợ người đàn ông kia, bị chửi trên đường cái mà cũng không hề ho he tiếng nào.
Đứa bé mà cô sinh ra không phải Bùi Cẩn, Du Viễn cũng đã bị đưa đi cho nên An Khả Khả đến bước đường cùng, ai ngờ lúc này An gia lại đưa tay cứu trợ chẳng những đem đứa bé cùng cô về nhà nuôi, mà thái độ cũng chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Ai biết bọn họ không hề yên lòng, lấy cô ta để đổi lấy lợi nhuận của bọn họ.
“Nhìn gì vậy?”
Minh Thù quay đầu lại, uống một ngụm nước ngọt: “Không có gì.”
Bắc Đường đưa cho cô cầm, để cho cô uống.
Bắc Đường vốn đã thu hút sự chú ý, lúc này lại đang quan tâm cô, khiến không ít cô gái khẽ hô, thậm chí có người nói bạn trai của mình không đủ quan tâm.
“Lát nữa đi đâu ăn?”
“Vẫn ăn nữa?”
“Em còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.”
“Cẩn thận không béo đấy. Nói đi, lúc nào thì em mới gả cho anh?”
“Kiếp sau!”
“Em quá đáng rồi đấy!”
Giọng nói của hai người dần dần lẫn vào trong dòng người, bên kia An Khả Khả cũng bị người đàn ông lôi đi.
Trên đường phố tấp nập lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
…
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 350000
***
Nhiệm vụ nhánh: Vẫn chưa xong.
Nhiệm vụ ẩn: Không
Minh Thù mặt không thay đổi nhìn màn hình.
Hài Hòa Hiệu cũng cảm thấy thần kỳ, vị ký chủ này của hắn biểu cảm trên mặt quả thật là rất tự nhiên, lúc không có người, đa số thời gian cô sẽ không cười.
Minh Thù đang suy nghĩ xem cách mà lần này mình sẽ chết… Du thuyền bị chìm, bị cá mập cắn chết.
Cái này thật đúng là…
Một lời khó nói hết.
Minh Thù ngồi trong căn phòng mây trắng một lúc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới phất tay: “Không gian tiếp theo.”
Xong phần hai mươi.