Mọi người lần nữa ôm quyền.
– Tông chủ…
Nói xong Lạc Vũ Thiên liếc nhìn Vân Huyên, thấy nàng nhẹ gật đầu, lúc này mới mang theo mọi người bước nhanh đi ra ngoài, chỉ chốc lát rời đi ra Kiếm Thần điện.
………
– Kiếm Thần thí luyện chấm dứt, các ngươi cũng tản a!
Bọn người Nhiếp Vân vừa đi, ngón tay của tông chủ Vân Huyên nhẹ nhàng lướt qua không trung, nhìn về phía chư vị Thái Thượng trưởng lão, phân phó một câu.
– Vâng!
Quyền uy của nàng thật lớn, mọi người nghe được mệnh lệnh, không dám hỏi cái gì, nối đuôi nhau mà ra, rất nhanh trong đại điện chỉ còn lại nàng cùng Di Hoa.
Lúc này Di Hoa đang ngồi ở vị trí trước, nhìn xem bọn người Nhiếp Vân ly khai, không biết nghĩ cái gì, khóe miệng câu lên, trên mặt lộ ra biểu lộ giống như cười mà không phải cười.
– Tựa hồ Di Hoa tông chủ đối với Đồng Vân kia cảm thấy rất hứng thú!
Vân Huyên vân vê loạn tóc dài trước ngực, con mắt có chút nhắm lại, thanh âm chậm rãi nói ra.
– Ah? Vân Huyên tông chủ cớ gì nói ra lời ấy?
Di Hoa cười nhạt một tiếng, trên mặt ai cũng nhìn không ra cái gì.
– Nếu như ta không nhìn lầm, Đồng Vân này hẳn là Ngụy Trang sư!
Tựa ở trên ghế ngồi chưởng giáo, thân thể mềm mại của Vân Huyên duỗi thoáng một phát, lộ ra độ cong làm cho người kinh diễm, hừ nhẹ một tiếng:
– Vừa rồi vừa tiến vào đại điện, ngươi liền che dấu thay hắn, tuy động tác rất nhỏ, có thể giấu diếm được Thái Thượng trưởng lão khác… Bất quá, ngươi quên ta là Kiếm Thần Tông tông chủ, có được Chưởng Giáo ấn của Kiếm Thần Tông! Hơn nữa, Di Hoa tông chủ ở thời điểm này tới, liền muốn xem mấy người thí luyện. Còn nói chuyện giúp hắn… Nếu như nói không có gì, ta cũng khó mà tin được!
– Ha ha, Vân Huyên tông chủ đã nhìn ra, ta cũng là người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đồng Vân này là con của cố nhân ta. Ta chỉ là vì chiếu cố hắn thoáng một phát mà thôi!
Di Hoa đối với tư thái chọc người của Vân Huyên, là không thèm để ý, cũng không để ý tới ở trước mặt vạch trần, nhàn nhạt nói ra, chỉ từ biểu lộ mà nói, căn bản không biết hắn suy nghĩ cái gì, là vui hay buồn.
– Con của cố nhân?
Nghe hắn nói tùy ý như thế, cũng không kiêng kỵ bị nhìn thấu mục đích, Vân Huyên tựa hồ có chút nhìn không ra hắn nghĩ cái gì.
Hai người đều là tông chủ, tâm cơ thâm hậu. Mặc dù chỉ là một động tác, một câu đối thoại đơn giản, ngoại nhân xem ra vô cùng bình thường, trên thực tế lại là hai người đang âm thầm thăm dò đối phương.
Thử một lần, đều phát hiện cùng là hồ ly giảo hoạt, căn bản không lưu chút dấu vết nào.
– Đúng vậy, hơn nữa ta đoán không sai, Vân Huyên tông chủ hẳn là nhìn ra ta cùng hắn có quan hệ, mới không cho hắn quán quân a! Ha ha, mọi người đều đã minh bạch, cũng không cần phải che lấp, nếu như ngươi cảm thấy Đồng Vân này cùng ta có quan hệ, có thể sẽ dò xét cơ mật của Kiếm Thần Tông các ngươi, hiện tại có thể đuổi hắn đi, ta sẽ không nói cái gì!
Trên mặt Di Hoa tiếp tục mang theo mỉm cười, ai cũng nhìn không ra những lời này của hắn rốt cuộc là thiệt tình hay giả ý.
– Di Hoa tông chủ đã nói như vậy, ta làm sao có thể bức người, chỉ cần Đồng Vân này không làm ra sự tình vi phạm môn quy của Kiếm Thần Tông, ta sẽ không làm khó hắn!
Vân Huyên lần nữa vuốt vuốt mái tóc đen nhánh, khẽ cười một tiếng.
– Vậy thì phiền toái Vân Huyên tông chủ rồi!
Gật gật đầu, Di Hoa nhìn Vân Huyên nở nụ cười, phất ống tay áo đứng dậy.
– Tại hạ còn có sự tình khác, liền cáo từ trước!
– Di Hoa tông chủ đi thong thả, Vân Huyên không tiễn xa!
Vân Huyên cũng đứng dậy, điểm nhẹ ngọc thủ.