Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nhận, trong lòng cô ta có chút hụt hẫng, bình thường mỗi khi cô ta gọi điện thoại cho Lạc Diệc Thành, hắn chưa bao giờ để quá ba tiếng chuông đã bắt máy.
“Diệc Thành… Em…” Cô ta nghẹn ngào gọi một câu.
Tạm dừng năm giây, ở đầu bên kia vang lên một giọng nữ rất êm tai, “Là cô Tiền sao?”
=====
Chương 23 (1038):
Tiền Bối Bối trừng lớn mắt, vội vàng ngăn lại tiếng khóc, tắt điện thoại. Cô ta nhìn di động đến ngơ ngác sững sờ, điện thoại là Đường Quả nhận, Diệc Thành và Đường Quả đã đến mức này rồi sao?
“Diệc Thành, điện thoại của anh.” Lúc Lạc Diệc Thành từ trong phòng tắm ăn mặc chỉnh tề đi ra, vừa lúc nhìn thấy Đường Quả đem di động của hắn ta đặt ở trên bàn trà, còn vô cùng bình tĩnh nói, “Tiền Bối Bối.”
Lạc Diệc Thành sửng sốt, trái tim cũng theo đó mà nhảy lên một chút, đi đến bàn trà cầm lấy điện thoại di động. Hắn ta nhìn thấy trong mắt Đường Quả không có tức giận.
“Anh muốn gọi thì cứ gọi đi, tình cảm của hai người sâu đậm như vậy, trong thời gian ngắn cũng quên không được. Đúng lúc cô ấy gọi tới, hai người còn chưa có đưa ra quyết định cuối cùng, nói rõ ràng cũng tốt.” Đường Quả nói, ngồi ở một bên bắt đầu gọt trái cây, quả thật không có tức giận.
Lạc Diệc Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu, ở ngay trước mặt Đường Quả gọi cho Tiền Bối Bối.
Tiền Bối Bối nhìn thấy điện thoại gọi lại, không để ý được nhiều như vậy, vội vàng bắt máy. Lúc này đây cô ta không có mở miệng trước, chờ đến khi nghe được tiếng của Lạc Diệc Thành gọi mình, cô mới khóc lóc gọi một tiếng, “Diệc Thành.”
“Có chuyện gì sao?” Lạc Diệc Thành hỏi lại.
Nghe thấy âm thanh khách sáo như vậy, tim của Tiền Bối Bối lạnh đi một nửa, “Em nghe đồng nghiệp của anh nói, anh phải về quê tổ chức hôn lễ?”
“Đúng vậy, không sai,” Lạc Diệc Thành trả lời, “Mẹ của tôi đã mong thật lâu, bà không có tới được đám cưới ở thành phố, bà đợi tôi về quê lại tổ chức thêm lần nữa.”
Thật ra thì việc muốn tổ chức hôn lễ hai lần là do nhà họ Tiền nói ra trước.
Nói dễ nghe là người thành thị và người nông thôn có phong tục tập quán khác nhau, trên thực tế chẳng qua là người nhà họ Tiền có chút xem thường người nông thôn mà thôi.
Lạc Diệc Thành nghĩ, nếu thật sự mời người trong thôn lên thành phố tới tham gia hôn lễ, nhiều người như vậy, đến lúc đó nói không chừng thật sự sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Do đó hắn ta liền đem chuyện này bàn bạc với mẹ Lạc, mẹ Lạc cùng người trong thôn nghe được hắn ta muốn về nông thôn tổ chức thêm một lần, cho rằng cũng không tệ.
Kỳ thật, người thành phố ghét bỏ bọn họ, bọn họ cũng không hứng thú chén chú chén anh với những người không ưa mình.
Người thành phố nhã nhặn, lại thích sạch sẽ, nhìn thấy bọn họ ăn mùa quê mùa sẽ cảm thấy rằng bọn họ không sạch sẽ, bọn họ muốn ăn cơm thoải mái một chút.
Uống rượu thì nên náo nhiệt, lạnh như băng thì có ý nghĩa gì. Để cho đơn giản thì cứ làm như vậy đi, mọi người đều thoải mái.
“Diệc Thành, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao?” Tiền Bối Bối còn chưa từ bỏ ý định, “Em biết anh không có cách quên em, em cũng không có cách nào quên anh.”
“Ngày đó quả thật là lỗi của em, là em không có suy nghĩ đến cảm nhận của anh, anh đã làm rất tốt, là do em nhất thời mê muội mới có thể không đồng ý với anh. Mà anh cũng là do xúc động mới kết hôn với cô Đường, Diệc Thành, chúng ta hà tất phải hành hạ lẫn nhau như vậy, còn khiến cho cô Đường vô tội bị liên lụy vào. Chúng ta lại bắt đầu một lần nữa, có thể chứ?”
Lạc Diệc Thành nghe thấy những câu này, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng mà Tiền Bối Bối đau khổ cầu xin, nói chuyện rất đáng thương, làm trong lòng hắn ta rất khó chịu, không thể nhẫn tâm nói nặng với cô.
“Không được.”
Hắn sợ tiếp tục nghe nữa sẽ thật sự mềm lòng.
Hắn luôn không thể từ chối được yêu cầu của Tiền Bối Bối.
Bọn họ đã kết thúc, hiện tại hắn đã kết hôn, nếu lại tiếp tục dây dưa thì đối với ai cũng đều không tốt.
“Bối Bối, tôi đã kết hôn, nếu không có chuyện gì thì tắt máy đi. Chín giờ tối nay tôi phải bay rồi, giờ phải đến sân bay.”
Tiền Bối Bối không tin Lạc Diệc Thành tắt điện thoại ngay.
=====
Chương 24 (1039):
Bọn họ quen nhau chín năm, ở bên nhau chín năm, Lạc Diệc Thành chưa bao giờ chủ động tắt điện thoại của cô ta.
Mỗi một lần kết thúc trò chuyện, đều là hắn chờ cô tắt điện thoại trước.
Tiền Bối Bối nhìn trên điện thoại thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc, cô ta khóc rống lên.
Lạc Diệc Thành thở dài một hơi, ngẩng đầu thấy Đường Quả vừa lúc gọt xong một quả táo. Cô đưa táo cho hắn, “Ăn xong rồi đi.”
“Được.” Trong lòng của Lạc Diệc Thành vẫn có vài phần khổ sở, ăn táo ngọt, trong lòng dễ chịu rất nhiều, “Tôi và cô ấy đã kết thúc.”
“Em nghe được rồi.” Đường Quả cười nói, “Diệc Thành, anh không cần có áp lực, em hiểu rằng quên một người có ấn tượng khắc sâu với mình rất khó. Thứ mà chúng ta có là thời gian, nên anh không cần gấp như vậy. Chờ đến khi trong lòng anh không còn Tiền Bối Bối nữa, chúng ta lại bắt đầu cũng không muộn. Em đã đợi anh nhiều năm như vậy, cũng không gấp, dù sao thì chúng ta cũng đã kết hôn.”
“Hiện tại không phải anh đang có kế hoạch gây dựng sự nghiệp sao? Vừa lúc anh có thể lợi dụng khoảng thời gian này đem toàn bộ tinh thần đều đặt vào sự nghiệp, không cần nghĩ đến những chuyện khác, em không tin, vịt nấu chín rồi còn bay được.”
Bị so sánh là vịt nấu chín, Lạc Diệc Thành nhịn không được cười lên, nghe Đường Quả nói mình như vậy, hắn cảm thấy cảm giác nặng nề trong lòng mình cũng biến mất.
“Em nói rất đúng, tôi nhất định sẽ không làm em thất vọng, một năm sau sẽ cho em một bất ngờ.” Lạc Diệc Thành càng cảm thấy, liền tính rằng tương lai quên được Tiền Bối Bối, cho dù tình cảm đối với Tiểu Quả không có sâu sắc như vậy, nhưng hắn có thể dùng bản lĩnh của chính mình giúp cô kiếm thêm một ít tiền, cho cô được sống cuộc sống của một cô gái nhà giàu có.
Cô dù gì cũng là con gái nhà giàu, cũng không thể vì kết hôn với hắn mà hạ thấp tiêu chuẩn sống đúng không?
“Vậy em sẽ chờ bất ngờ của anh, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đến sân bay thôi.”
Hai người sắp xếp hành lý, vội vàng chạy đến sân bay. Đi cùng họ còn có người nhà họ Đường, cha mẹ Đường Quả, còn có hai anh trai của cô, anh cả Đường Minh, anh hai Đường Phong.
Không sai, cô có hai người anh trai.
Hai người họ vốn không sống ở thành phố này, chỉ là nghe nói em gái bảo bối của họ đột nhiên kết hôn, biết được tiền căn hậu quả, liền bỏ việc lại, vội vàng trở về.
Nếu là em gái thích, dù thế nào thì họ đều phải đi để giữ thể diện. Họ không cho phép có người coi thường em gái của họ.
Theo như suy nghĩ của họ, giờ em gái thích Lạc Diệc Thành, cũng coi như bao nuôi một tên công tử bột, đem đến niềm vui cho em ấy.
Nếu là đến một ngày nào đó em gái không còn thích Lạc Diệc Thành nữa, họ sẽ ra tay hỗ trợ, ném tên rác rưởi này vào thùng rác.
Bọn họ có thể nghĩ rõ ràng hơn so với mẹ Đường bố Đường, em gái thích thì cứ thích, con gái cưng của nhà họ Đường bọn họ chẳng lẽ thích một người đàn ông còn không được sao?
Kể cả tên kia có là cặn bã đi chăng nữa, em gái thích chơi thế nào cứ chơi, chơi hỏng rồi ném đi là được.
Đường Quả nghe được hai người anh trai lén nói cho mình những chuyện này, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Nếu nguyên chủ ngay từ đầu nói rõ với người trong nhà, có hai vị anh trai này bảo vệ, cô ấy sao có thể thảm đến thế.
Có chỗ dựa tốt như vậy còn không cần, đầu óc cô ấy quả thật là bị nước vào.
Đến huyện thành cách nông thôn gần nhất, Đường Quả nhìn một loạt siêu xe dừng lại trước mặt mình, mới biết được hai người anh trai của cô thế mà đã sớm nhờ người đưa xe về đây, làm đội xe cho hôn lễ của cô.
Đối mặt với sự cường thế của người nhà họ Đường, Lạc Diệc Thành chỉ có thể đồng ý.
Người trong thôn đã sớm đợi ở cửa thôn, lúc nhìn thấy một loạt siêu xe chạy đến đều có chút ngây ngốc.
Tuy rằng bọn họ là dân quê, nhưng mấy năm nay cuộc sống càng ngày càng tốt, quốc lộ đều đến cửa thôn, còn có một ít người trẻ tuổi biết chuyện đời, vừa nhìn thấy những chiếc xe đó thì đã biết là rất quý.
=====
Chương 25 (1040):
Những người trẻ tuổi nhận ra được logo của những chiếc xe kia, hâm mộ nhỏ giọng thảo luận.
Mấy người nhà họ Đường cũng đi ra, đặc biệt là hai người anh trai của Đường Quả, họ đẹp trai, còn rất cao, đứng ở hai bên của Đường Quả, bảo vệ Đường Quả nhỏ nhắn đứng ở trung tâm.
Mọi người vừa nhìn thấy thì đã hiểu rõ rằng Đường Quả là con cưng của người nhà họ Đường.
Những người nhà họ Đường suốt dọc đường đi đều nở nụ cười, bố Đường mẹ Đường đều là người làm ăn, làm gì có người nào chưa từng gặp. Họ nói mấy câu là đã có thể nói chuyện với mấy người trong thôn, bố Đường nói chuyện với trưởng thôn, còn mẹ Đường thì trò chuyện với mẹ Lạc và các bác gái ở trong thôn .
Thời trẻ cả hai người đã chịu nhiều vất vả, sau này mới làm giàu, có chuyện gì là chưa gặp đâu.
Người trong thôn nghe nói hai người đã từng sống ở nông thôn, càng nhiệt tình với họ.
Hai anh trai của Đường Quả cũng không phải là những người quá lạnh lùng, người trẻ tuổi trong thôn lôi kéo họ đến nói chuyện phiếm. Bọn họ nói chuyện một lúc đã cảm thấy rằng này hai người kia rất cuồng em gái.
Còn biểu hiện của Đường Quả thì càng không thể bắt bẻ. Cho dù là mẹ Lạc hay là người trong thôn, đều cảm thấy là Lạc Diệc Thành trèo cao, đối với người nhà họ Đường rất khách sáo.
Bởi vì người nhà họ Đường xuất hiện, hơn nữa Lạc Diệc Thành đã dặn dò trước, cho nên buổi hôn lễ trong thôn này tổ chức vô cùng náo nhiệt, quy quy củ củ,không ai dám làm loạn.
Mẹ Lạc nhìn con dâu đưa các quà tặng, có đồ ngâm chân, mát xa thân thể, còn có các loại thực phẩm chức năng thì hết sức vui mừng. Gặp ai bà cũng nói mình có cô con dâu rất hiếu thuận.
Lúc Đường Quả và Lạc Diệc Thành quay trở lại thành phố, bà còn hào phóng làm thịt toàn bộ những con gà mái sau vườn cho Đường Quả.
Nhớ tới người nhà họ Đường khách khí, bà lại gọi người thịt con heo lớn trong nhà, làm thành thịt muối đưa cho người nhà họ Đường, còn có một ít thổ đặc sản, vô cùng nhiệt tình.
Đường Quả đi dạo một vòng quanh thôn, phát hiện thổ đặc sản của thôn này có không ít đồ khô. Cô không khỏi động lòng, dưới danh nghĩa của cô có một cửa hàng chuyên môn bán thổ đặc sản, bán những đồ vật thuần tự nhiên từ nông thôn.
Thay vì cho người đến các địa phương khác thu mua, còn không bằng thu mua từ thôn này đi. Vừa có thể thu được lòng người, lại còn có thể kiếm tiền, không phải là một mũi tên trúng hai đích* sao?
*Một mũi tên trúng hai đích: Khéo kết hợp, làm một lần được nhiều việc hoặc làm một việc có tác dụng nhiều mặt. Nó cũng có nghĩa là: Một công hai việc, làm một lần mà xong cả hai. Đồng nghĩa với câu thành ngữ này còn có các câu khác như: “Nhất tiễn song điêu”, “Một công đôi việc”)
Hệ thống: Chó ký chủ, cứ như vậy, tương lai Lạc Diệc Thành nếu là làm việc gì có lỗi với ký chủ, sau đó lại kết hôn với Tiền Bối Bối, cuộc sống của cô ta sẽ như thế nào đây ta.
Mẹ Lạc cũng không phải là người dễ lừa gạt, hiện tại thích ký chủ như vậy, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên đem cô ta ra so sánh với ký chủ.
Quay về lại thôn, lại nghe được người trong thôn bàn tán, trong lòng bà nhất định là sẽ vô cùng tức giận, sẽ trút giận lên người Tiền Bối Bối.
Trước khi đi, Đường Quả tìm trưởng thôn nói rằng muốn thu mua thổ đặc sản trong thôn, trứng gà ta, gà vịt, gia súc gia cầm, thịt khô lạp xưởng vâng vâng, có bao nhiêu cô mua bấy nhiêu.
Thôn trưởng vừa nghe liền biết rằng đây là việc tốt đối với người trong thôn của bọn họ.
Lúc trước họ nghe mẹ Lạc nói rằng con dâu mình có mở cửa hàng, người ta đã tìm tới đây, có thể thấy được là có mở cửa hàng.
Cô gái trẻ này quả thật là rất có năng lực.
Cô ăn nói giản dị, rõ ràng một người thành phố có hoàn cảnh gia đình không tệ, nhưng khi nói chuyện với bọn họ hoàn toàn không mang theo chút kiêu ngạo nào.
Nói tóm lại, bọn họ thật sự thích cô gái trẻ này.
Trưởng thôn thấy đây là một chuyện tốt, liền mở một cuộc họp, mọi người nghe được Đường Quả muốn thu mua hàng hóa, họ vốn đã thích cô, hiện tại vừa có thể kiếm tiền, lại có thể duy trì liên hệ, sao có thể không đồng ý.
Người dân quê cùng người thành phố không giống nhau, bọn họ thích nhiệt tình, quan hệ tốt với các nhà một chút.