– Ta chỉ vận dụng Ma văn mà thôi, tại sao thanh kiếm kia lại toàn diện thức tỉnh?
Lăng Hàn không rõ.
– Bởi vì đều là sức mạnh quy tắc, nên sẽ kích hoạt lẫn nhau.
Tiểu Tháp đáp, sau đó khinh thường nói.
– Chỉ là sức mạnh quy tắc yếu nhất mà thôi, ta rung một tia uy năng liền có thể chém chết.
Cái tên này lại ngạo kiêu.
Lăng Hàn vẫy tay nói:
– Ngươi nói những chuyện này có ích lợi gì, lại không thể giúp ta thu lấy thanh kiếm kia!
Tiểu Tháp dừng một chút, tựa hồ đang do dự, một lát sau mới nói:
– Cũng không phải không có biện pháp.
– Biện pháp gì?
Lăng Hàn kinh hỉ.
Tiểu Tháp không nhanh không chậm nói:
– Ngươi tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh đến Kim Cương Cảnh, nhưng hiện tại chỉ nắm giữ sức mạnh cực cương, còn Kim Cương thể chân chính, không phải là một mực kiên cường, mà cương nhu cùng tồn tại.
– Cương nhu cùng tồn tại… Nói thế nào?
Lăng Hàn hỏi.
– Cô âm không sinh, cô dương không dài, cứng thì dễ gãy, chỉ theo đuổi kiên cường, này không phải cực hạn của phòng ngự.
Tiểu Tháp giải thích.
– Hiện tại ngươi vừa bắt đầu đi đến Nhân đạo đỉnh cao, gần như có thể đi mặt nhu.
– Đi như thế nào?
Lăng Hàn sản sinh hứng thú với đề tài này, ngược lại không gấp đi hỏi làm sao phá giải kiếm trận công kích.
– Không phải ngươi có Hấp Huyết Nguyên Kim sao?
Tiểu Tháp đột nhiên nói.
– Hấp Huyết Nguyên Kim, có thể nói là ví dụ điển hình của cương nhu cùng tồn tại, có thể cứng như sắt, cũng có thể mềm như bông, ở thời điểm chịu đựng cự lực, thậm chí có thể kéo dài để trung hoà cự lực, nhưng không hư không gãy.
Lăng Hàn đột nhiên nói:
– Ta từng đánh trúng Cổ Minh một quyền, nhưng cổ của đối phương kéo dài mấy chục trượng, hóa giải sức mạnh của cú đấm này.
– Đúng, đó là cương nhu cùng tồn tại. Ngươi chỉ tu luyện một mặt của Bất Diệt Thiên Kinh, hơn nữa đã đạt đến Kim Cương thể, cùng cảnh giới là không người có thể so kiên cường với ngươi. Nhưng ngươi vẫn chưa cất bước ở phương diện nhu, vì lẽ đó luận thể phách, ngươi ở cùng cảnh giới cũng không phải vô địch.
Tiểu Tháp nói.
– Vậy phải làm sao?
Lăng Hàn hỏi.
Tiểu Tháp nói:
– Người, hết thảy sinh linh, đều do vô số vi hạt tạo thành, tác dụng của thể thuật, là tăng cường độ của những vi hạt này lên. Thế nhưng ngươi đổi một góc độ suy nghĩ, vi hạt tổ hợp cũng không cố định, tại sao không thể đánh vỡ?
– Vô số cục đá tạo thành một trường thành, nhưng cũng có thể tạo thành tháp cao, trên cơ sở số lượng bất biến, cục đá không nát, có thể biến hóa vô cùng a.
– Trong thân thể con người có bao nhiêu vi hạt?
– Nhiều vô số kể!
– Vì lẽ đó, ngươi biến hóa cũng vô cùng vô tận. Đây chính là diệu dụng của sinh linh, có khả năng vô tận, không giống Bảo khí, con rối, bị cố hóa.
Lăng Hàn nhất thời bừng tỉnh, Tiểu Tháp không có truyền thụ cho hắn bí pháp gì, nhưng mở ra cho hắn một cánh cửa, để hắn nhìn thấy một phương hướng hoàn toàn mới.
Hóa ra, đường còn có thể đi như thế!
Bất Diệt Thiên Kinh theo Tiểu Tháp nói, hẳn là thiên hạ mạnh nhất, thể hiện ở chỗ tạo thành thân thể vi hạt, đây là mạnh nhất cùng cảnh giới. Thế nhưng, chính bởi vì thân thể do vô số vi hạt tạo thành, bản thân vi hạt không phải không tốt, nhưng vẫn có thể bị phá hoại.
Hiện tại hắn muốn làm, chính là ở thời điểm ăn công kích, để vi hạt tách ra, như Cổ Minh, ăn một quyền của hắn nhưng kéo cái cổ dài mấy chục trượng, hóa giải sức mạnh.
Đối phương đã khống chế được vi hạt trong cơ thể, đây là thể hiện nhu.
Cương nhu không thể thiếu.
Thiếu cương, ngươi lại nhu cũng như bột mì, khi sức mạnh hơi lớn sẽ đứt. Thiếu nhu, trân kim lại cứng rắn cũng có thể bị luyện hóa, bằng không Linh khí là làm thế nào đi ra?
Cương nhu cùng tồn tại tựa như Hấp Huyết Nguyên Kim, cứng có thể giết người, nhu có thể thành sợi chỉ.
Hắn không khỏi lâm vào trầm tư, Chân Thị Chi Nhãn quan sát trong thân thể bản thân, thăm dò làm sao khống chế vi hạt vận chuyển trong cơ thể.
Kỳ thực Bất Diệt Thiên Kinh có ghi chép liên quan, nhưng mơ hồ không rõ, trước hắn vẫn không lý giải, nhưng hiện tại được Tiểu Tháp dẫn dắt, đoạn kinh văn này trở nên thuận lý thành chươ ng, để hắn không ngừng hiểu ra.
Hắn quên thời gian, chìm đắm ở trong lĩnh ngộ mới.
—————