Lý lão cười cười, đưa tay lấy một viên linh đan đưa cho Dương Khai.
Dương Khai nhận lấy, quan sát kỹ, ngạc nhiên nói:
– Đây không phải là linh đan vãn bối luyện chế ra sao?
Viên linh đan này, chính là viên đan hắn luyện được trong lần tỉ thí với Địch Diệu ở khách điếm, trên đó còn có vân đan.
– Tiểu hữu nếu không phiền, có thể lấy linh trận luyện chế đan dược này ra không?
Lý lão ôn tồn nói:
– Yên tâm, lão phu không phải muốn ăn cắp sở học của ngươi, chỉ là có chút nghi hoặc thôi.
– Không có gì không tiện cả.
Dương Khai cười hi hi, đối với nhân vật như Lý lão, hắn còn yên tâm chán, liền vận chân nguyên, khắc linh trận lần trước dùng vào trong lò luyện đan.
Rất nhanh, linh trận khắc đã xong, Dương Khai đưa lò luyện đan qua.
Lý lão nhận lấy, xem xét một lượt, trên mặt thoáng vẻ suy nghĩ, lại đưa lò luyện đan cho Địch Diệu:
– Con xem xem.
Địch Diệu ngơ ngác, nhận lấy xem, sau một hồi, không kìm được rên một tiếng, như phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm.
– Sao thế?
Dương Khai bị hai thầy trò này xoay cho không hiểu ra làm sao.
– Rất hay.
Địch Diệu cười mỉm nhìn Dương Khai
– Dương huynh dùng linh trận này, khác một chút so với cách chúng ta đang dùng, hình như là phương pháp rất cổ xưa.
– Ừ.
Lý lão khẽ gật đầu.
– Đúng là linh trận cổ, đã thất truyền, rõ ràng tốt hơn so với linh trận chúng ta hiện đang dùng.
– Vãn bối đọc được trong một cuốn sách cổ.
Dương Khai giải thích.
– Nếu Lý lão muốn, vãn bối có thể khắc toàn bộ linh trận học được ra.
Lý lão cười ha hả:
– Không cần đâu, lão phu hỏi ngươi cái này không phải để vòi vĩnh kiến thức của ngươi, mà vì lão và Diệu nhi đã từng nhìn thấy linh trận này, nên ta nghĩ, có lẽ có liên quan đến ngươi.
Dương Khai nhướn mày:
– Xin lắng nghe!
– Dương huynh, là như vầy.
Địch Diệu tiếp lời.
– Từ nhỏ ta đã theo sư phụ vào rừng tu luyện, học luyện đan, đã hai mươi năm, mấy năm trước, sư phụ quyết định đưa ta xuống núi, nhập thế khổ luyện. Ta luôn cảm thấy trình độ luyện đan của mình là vô địch so với thế hệ đồng đạo trong thiên hạ, nhưng tại Phù Vân thành này, ta đã bại bởi Dương huynh… Mà trước đó, ta còn bại trước một người khác, đó là chuyện của hai năm trước!
Dương Khai nghe thế liền giật mình:
– Còn có người có thuật luyện đan lợi hại hơn Địch huynh?
– Đúng vậy, điều khiến ta buồn bực chính là, người đó lại là một nữ tử!
Địch Diệu cười híp mắt nhìn Dương Khai.
Dương Khai ngạc nhiên, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, mắt sáng lên, vội hỏi:
– Nữ tử đó trông thế nào?
– Không biết, cô ta đeo khăn che mặt, trên trán điểm xuyết một viên bảo lam, đôi mắt rất sáng, rất trong, hẳn là một mỹ nhân, nhìn có chút ngây thơ.
Hơi thở của Dương Khai trở nên dồn dập, giọng run rẩy nói:
– Bên cạnh nàng có phải còn có một lão già háo sắc?
– Háo sắc?
Địch Diệu ngơ ngác:
– Chắc cũng háo sắc nhỉ, dù sao trông lão già đó đúng là già mà không nghiêm.
– Lão già đó có phải họ Mộng không?
Dương Khai hít sâu.
– Quả nhiên có quan hệ với tiểu huynh đệ.
Lý lão khẽ gật đầu.
– Lần trước nhìn thấy linh trận sử dụng cho linh đan này, lão phu cũng có đoán, nhưng không dám khẳng định, bây giờ xem ra, tiểu huynh đệ có thân thích với vị cô nương kia? Dù gì thì hai người cũng sử dụng cùng một linh trận.
– Vâng, đó là sư tỷ vãn bối!
Dương Khai gật đầu.
Chắc chắn không lầm được, hai năm trước, người dùng thuật luyện đan đánh bại Địch Diệu, nhất định là Hạ Ngưng Thường! Trong thiên hạ chỉ có Hạ Ngưng Thường mới có trình độ này, không thể là người khác.
– Mấy người rốt cuộc là người của tông môn nào vậy mà lợi hại vậy chứ.
Địch Diệu á khẩu.
– Nữ tử đó thì thôi, trời sinh thể chất lạ thường, luyện đan vốn không dùng đến lò luyện, hấp thụ tinh khí trời đất có thể luyện đan, đan vân muốn là luyện được, ta đấu với nàng ba trận, kết quả thất bại thảm hại, bị đả kích không nhẹ. Huynh lại càng khác người, có ưu thế lửa thần thức, ta quả thực không thể so với sư tỷ sư đệ nhà huynh được.
– Tỷ ấy thực sự có thể chất đặc biệt, thể chất sinh ra là để luyện đan.
Dương Khai gật đầu, trong lòng vô cùng kích động, tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng đã tìm được chút manh mối.
– Linh dược thánh thể!
Lý lão bỗng nói:
– Chả trách… hóa ra thứ cô nương đó có chính là Linh Dược Thánh Thể! Không bao lâu nữa, thành tựu của cô nương đó nhất định sẽ vượt qua lão phu. Lão khốn Mộng Vô Nhai đó còn làm bộ thần thần bí bí, không chịu cho lão phu biết.
Dương Khai khẽ động thần sắc, từ cách xưng hô của Lý lão với Mộng Vô Nhai, hai người hình như đã quen biết từ trước, hơn nữa còn là người đồng bối.
– Tiền bối, lúc người gặp bọn họ, có thấy ai khác nữa? Vãn bối còn có một sư tỷ và một bằng hữu đi cùng bọn họ.
– Đừng nói là cũng tinh thông luyện đan nữa chứ?
Địch Diệu đau khổ hỏi.
– Không.
Dương Khai lắc đầu.
– Thế thì chưa gặp, Mộng Vô Nhai chỉ dẫn theo Hạ cô nương thôi.
Dương Khai sa sầm mặt, trong lòng thấp thỏm.
Người Mộng Vô Nhai dẫn theo là Hạ Ngưng Thường, vậy Tô Nhan đâu? Địa Ma đâu? Hai người bọn họ đã đi đâu?
Địa Ma thì không cần lo, lão vốn là người đại lục Thông Huyền, hơn nữa còn chiếm thân thể của một ma tướng, ngoại trừ cường nhân Nhập Thánh Cảnh, chắc không có ai có thể động tới lão. Nhưng Tô Nhan thì khác, nữ nhi lẻ loi một mình, công lực không mạnh lắm, lại sở hữu nhan sắc quốc sắc thiên hương, nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Rốt cuộc là nguyên nhân nào đã khiến nàng tách khỏi Mộng Vô Nhai, hoặc là, nàng đã gặp phải chuyện gì?
Con tim Dương Khai lập tức chùng xuống, hắn không kìm được những ý nghĩ quàng xiên. �i kinh nghiệm, vô cùng quý giá.
Dương Khai kiểm tra như say như sưa, thời gian trôi qua, cũng có được chút hiểu biết của mình về lửa thần thức.
Muốn khám phá hết số tri thức khổng lồ này trong thời gian ngắn là không thể, dù sao cũng là kinh nghiệm mấy trăm năm nghiên cứu của Lý lão, mà hiện giờ, lão đã truyền hết lại cho Dương Khai.
Thời gian trôi qua, gian phòng rơi vào tĩnh lặng, cả Lý lão và Địch Diệu đều không quấy rầy hắn, tất cả đều im lặng chờ đợi.