Từ sau khi cô gái kia tới, trong biệt thự bắt đầu truyền đi tin tức Bùi Cẩn ở cùng cô ta.
Bà Bùi còn cố ý để cho Bùi Cẩn và cô gái kia gặp mặt, Bùi Cẩn đối với cô gái đó biểu hiện rất quen thuộc, biết cô ta thích gì, không thích cái gì…
Hôm nay, Bùi Cẩn ăn cơm ở nhà, Thanh Mai cũng được Bà Bùi mời tới rồi.
An Khả Khả ngồi bên cạnh Bùi Cẩn, cúi đầu ăn cơm, nghe Bùi Cẩn và Thanh Mai nói chuyện trên trời dưới đất, rất không vui.
“Em ăn no rồi.” An Khả Khả buông đũa: “A Cẩn, em hơi khó chịu, anh đưa em đi bệnh viện một chuyến đi.”
“Cẩn nhi cũng còn chưa ăn xong, sao cô không biết chăm sóc Cẩn nhi như thế, cả ngày nó theo ba nó học tập rất mệt, cô tự mình đi bệnh viện là được.”
Bùi Cẩn còn chưa lên tiếng, bà Bùi đã lên tiếng.
Vẫn là giọng nói chanh chua.
“Khả Khả khó chịu, anh Cẩn đưa cô ấy đi một chút đi, không nên để xảy ra chuyện.” Thanh Mai rất quan tâm nói giúp An Khả Khả.
Bùi Cẩn hơi khó xử: “Anh một lát nữa còn phải cùng ba đi dự một hội nghị, Khả Khả, em bảo người làm cùng em đi có được hay không?”
An Khả Khả nhìn ba người trên bàn, đáy lòng nín thở, cô tức giận đứng dậy rời đi.
“Khả Khả…”
“Cẩn nhi ngồi xuống!”
“Bác gái, để cho anh Cẩn đi xem một chút đi.”
“Xem cái gì mà xem, cô ta cả ngày không hề làm gì, còn có thể có chuyện gì, nào chúng ta ăn đừng để ý tới cô ta.”
Giọng nói bà Bùi vang ra khỏi phòng ăn, An Khả Khả đều có thể nghe.
Cô hy vọng Bùi Cẩn có thể đuổi theo cô ta đi ra, đáng tiếc không có.
Từ khi cô có thai, sau khi cấm chuyện kia, Bùi Cẩn đối với cô càng ngày càng lạnh nhạt.
An Khả Khả ở bên ngoài dạo qua một vòng, chờ cô trở lại vừa lúc gặp phải Thanh Mai từ bên ngoài biệt thự đi ra.
Thanh Mai nhìn cô gật đầu, đi ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua cô, An Khả Khả nghe giọng Thanh Mai: “Bùi Cẩn là của tôi.”
An Khả Khả có chút kinh ngạc xoay người, Thanh Mai vẫn như cũ mang theo nụ cười nhã nhặn, một giây kế tiếp biểu cảm của cô ta chuyển thành hoảng sợ, duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, thân thể cũng ngã xuống.
Theo bản năng, An Khả Khả muốn tóm lấy cô ta, lại bị cô ta đẩy ra.
Thân thể An Khả Khả lui về phía sau lảo đảo mấy bước, Thanh Mai được Bùi Cẩn đón lấy.
“An Khả Khả, Thanh Mai có bệnh tim, sao em có thể đẩy Thanh Mai?” Bùi Cẩn nghiêm nghị trách mắng An Khả Khả.
“Em không có…” An Khả Khả nói.
“Thanh Mai? Thanh Mai em có làm sao không?”
“Anh Cẩn…” Thanh Mai ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Bùi Cẩn bế Thanh Mai, hoàn toàn không nghe An Khả Khả giải thích, nhanh chóng rời đi.
Bùi Cẩn rất khuya mới vừa về, vào lúc ban đêm hai người ầm ĩ một trận.
Sau đó Bùi Cẩn mỗi ngày đến bệnh viện thăm Thanh Mai, quan hệ hai người tiến triển nhanh chóng, An Khả Khả bất kể làm cái gì, lúc này đối với Bùi Cẩn xem ra đều là sai.
Hai người cãi nhau, không tiếp xúc thân thể, Bùi Cẩn đối với An Khả Khả càng ngày càng lạnh nhạt, hắn không rõ trước đây tại sao lại thích An Khả Khả.
An Khả Khả gần sinh, Bùi vẫn hẹn hò với Thanh Mai.
Sau khi sinh con, bà Bùi liền nhờ bệnh viện làm giám định ADN, kết quả giám định rất nhanh đến tay bà Bùi.
Đứa bé không phải của Bùi Cẩn.
Kết quả này làm cho tính tình Bùi Cẩn hoàn toàn bộc phát, nổi giận với An Khả Khả, An Khả Khả cũng không ngờ đứa bé không phải của Bùi Cẩn.
Một hồi lâu cô mới nhớ lại, có lần cô và Du Viễn đều uống say, không dùng biện pháp an toàn sau đó lại cùng Bùi Cẩn… thời gian cũng gần nhau.
An Khả Khả bị bỏ lại ở bệnh viện, ngay cả tiền thuốc men cũng không được trả giúp.
An Khả Khả bán của cải trên người lấy tiền mặt, chỉ gom đủ tiền thuốc men xuất viện, cô ôm con đi tìm Bùi Cẩn nhưng mà Bùi Cẩn tránh không gặp.
Bà Bùi càng khỏi phải nói, cô gái không trong sạch như cô lại tuyệt đối không có khả năng vào được cửa nhà họ Bùi.