Lúc đầu hai ngày trước, đến giờ ăn cơm uống thuốc, Thịnh Thế cũng không có nửa điểm cự tuyệt, đặc biệt nghe lời y tá an bài.
Nhưng qua mấy ngày, người anh muốn gặp vẫn luôn chưa từng xuất hiện, trong lòng anh nôn nóng, nhìn ai cũng không vừa mắt, động một chút là ghét bỏ thuốc đắng, cơm khó ăn, hướng về phía mặt đất quăng ầm ầm một trận.
Mẹ Thịnh đau lòng con trai mình, mỗi ngày đều thiện ý dỗ dành khuyên bảo, vẫn có thể khuyên Thịnh Thế ăn một ít uống chút thuốc, nhưng đến ngày thứ bảy, mẹ Thịnh cũng không còn hữu hiệu nữa, chứ đừng nói đến Thịnh Hoan và Thịnh Tiếu.
“Cút cho tôi, tôi nói tôi không muốn uống thuốc! Ầm ầm ầm!”
“Tôi không đói bụng, ăn cơm cái gì……..Ầm!”
Mẹ Thịnh và Thịnh Hoan xuống lầu mua chút trái cây, lúc trở lại mới vừa đi tới hành lang của tầng ba, đã nghe được tiếng rống giận dữ của Thịnh Thế.
Hai người vội vàng bước nhanh hơn, còn chưa có đẩy cửa ra đã nhìn thấy hai cô y tá khóc bưng một đống bát đĩa lọ thuốc bể nát chạy ra ngoài.
“Mẹ, chị cả, mọi người đã tới, Nhị Thập thế nào cũng không nghe lời, thế này đã một ngày, thuốc không uống, cơm cũng không ăn.” Thịnh Tiếu nhìn thấy mẹ Thịnh và Thịnh Hoan giống như thấy được vị cứu tinh, vội vàng mở miệng.
Thịnh Thế nửa nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt vẫn còn lộ ra vẻ tái nhợt, chẳng qua tinh thần đã khá hơn nhiều.
Mẹ Thịnh đặt trái cây ở trên bàn, đi tới trước giường bệnh, kéo tay Thịnh Thế, mặt tràn đầy yêu thương mở miệng nói: “Nhị Thập, làm sao mà con lại không nghe lời như vậy, con bây giờ bị thương nặng như này, tại sao lại có thể không uống thuốc, không ăn cơm chứ? Mẹ và chị cả con vừa mới đi ra ngoài, mua trái cây con thích nhất, bây giờ mẹ gọt cho con ăn có được hay không?”
Mặc dù tính khí Thịnh Thế khá lớn, nhưng chỉ cần mẹ Thịnh mở miệng, thì lại không thể nổi giận, nhưng bây giờ, anh cảm thấy trong lòng mình giống như có một ngọn lửa, rất buồn bực, anh tìm được đường sống trong chỗ chết, sống sót sau tai nạn chỉ muốn gặp Cố Lan San.
Anh không muốn làm cho bọn họ ngày ngày canh giữ ở chỗ này chăm sóc mình.
Nhưng người phụ nữ kia chưa từng xuất hiện.
Anh biết, nhất định là bởi vì mẹ anh ở chỗ này, nên cô không có mặt mũi mà tới đây.
Điện thoại của anh bị rơi trên mặt đất lúc chấn động, bị đập vỡ, anh vẫn luôn muốn có một cái điện thoại di động, nhưng bác sĩ nói hiện tại anh bị bệnh nặng nằm trên giường, tốt nhất là không nên sử dụng điện thoại di động.
Mẹ Thịnh thương yêu anh như tâm can của mình, nghe được những lời kia, không đơn giản chỉ là không cho anh dùng, mà ngay cả ba người bọn họ lúc ở trong phòng bệnh cũng phải tắt điện thoại di động.