Nghĩ tới cảnh sáu năm trước mình phiêu bạt bên châu Âu, Đông Phương Hạ cười khổ một tiếng.
Bek Hua Rong biết nỗi khổ trong lòng Đông Phương Hạ. Thằng bé này không dễ mở miệng giãi bày tâm sự với người khác, có chuyện gì cũng ngấm ngầm chịu đựng, nụ cười khổ này đã chứa đựng rất nhiều điều rồi.
“Về sau cháu có dự định gì không? Định ở lại đây bao lâu?”
“Đầu tiên, cháu phải tháo gỡ mối nghi hoặc trong lòng đã, sau đó sẽ sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Lúc tới Yên Kinh thăm cháu, Bek Er đã nói là có người muốn đối phó với nhà họ Bek. Ông nội, ông đã ban cho cháu sinh mệnh thứ hai, ông cứ yên tâm, chỉ cần có cháu ở đây, cháu tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn hại tới nhà họ Bek, trừ khi bọn họ bước qua xác cháu!”
“Có câu này của cháu là ông nội yên tâm rồi. Bek Ji, ông giao nhà họ Bek cho cháu đấy, ông nội già mất rồi”.
Lúc này, Đông Phương Hạ không nói gì nữa. Anh nghiêm túc gật đầu, bàn bạc một vài chuyện với ông cụ rồi đứng lên đi ra ngoài.
Rời khỏi tòa nhà chính, Đông Phương Hạ chậm rãi bước đi trên con đường râm mát trong trang viên. Anh biết sớm muộn gì nhà họ Bek cũng do mình tiếp quản, nhưng không ngờ ông cụ lại nói ra sớm như thế. Mặc dù có Bek Er giúp, anh cũng dành thời gian làm chuyện mình muốn làm, nhưng sự xuất hiện của gia tộc thần bí vẫn khiến Đông Phương Hạ cảm thấy trách nhiệm của mình quá nặng nề, dù sao anh cũng phải gánh vác tất cả mọi chuyện trong nhà họ Bek.
Thế nhưng, Đông Phương Hạ không hiểu vì sao ông nội không lên tiếng vào lúc khác, mà lại giao nhà họ Bek cho anh vào thời điểm này, chẳng lẽ ông cụ đã nhận ra điều gì rồi ư?
Đông Phương Hạ không thể nào hiểu được. Anh vừa đi vừa nghĩ, tới bờ hồ Bích Tâm mà anh thích nhất. Đứng trên bờ, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, anh thở dài một hơi, tìm một nơi ngồi khoanh chân xuống, ánh mắt dừng lại ở đóa hoa sen trên mặt nước.
Trong lúc Đông Phương Hạ đang cảm thấy ngột ngạt phiền muộn, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở bờ hồ đối diện. Mặc dù cách nhau khá xa, nhưng cô ấy vẫn nhìn thấy vẻ mặt ủ dột của anh.