Hán tử giống như một đầu ngưu kia, trên người có hơn mười vết thương, có vết thương đã đóng vảy, có vài chỗ còn tràn ra nước mủ. Lớp thịt đỏ tươi lộ ra bên ngoài, hình thành những vết nổi phập phồng thật đáng sợ.
Lưu Địch cau mày, dùng nước thuốc nhẹ nhàng lau miệng vết thương. Dù Lý Tự Nghiệp là một hán tử cứng rắn như sắt thép cũng đau đến nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh ứa đầy trên trán.
Tần Tiêu oán giận mắng:
– Tên ngu xuẩn ngươi, trên người bị tổn thương nặng như vậy vì sao không cẩn thận trị liệu một chút? Nếu hạ xuống gốc bệnh, hãy xem có làm ngươi chết tươi hay không!
Lý Tự Nghiệp nhếch môi cười:
– Vốn đã tốt hơn rất nhiều, gần sắp khỏi hẳn. Mấy ngày nay thời tiết chuyển nóng, trên người tôi lại luôn chảy mồ hôi, lại quên uống thuốc, vì vậy…ôi, mẹ nó, thật đau!
Lưu Địch bình tĩnh nói:
– Đại tướng quân kiên nhẫn một chút, tôi phải đâm vỡ mủ độc, sau đó mới dùng nước thuốc rửa sạch cuối cùng mới có thể khâu lại!
Tần Tiêu cau mày nói:
– Ngoại công ngươi không có dạy ngươi phối chế canh gây tê sao?
– Có.
Lưu Địch chuyên tâm trị thương cho Lý Tự Nghiệp, không chuyển mắt nói:
– Ngoại công xem qua dược kinh của tổ sư gia, tìm được đơn thuốc phối chế Ma Phí Tán của tổ sư gia nghiên cứu được từ Hoa Đà. Nhưng hiện tại U Châu không có dược liệu để phối chế, đành phải làm khó Lý tướng quân.
Tần Tiêu rầu rĩ hừ một tiếng:
– Địa phương quỷ quái này thật sự là nghèo đến buồn bực! Chờ thêm một thời gian, ta cho ngươi một kỳ nghỉ, ngươi mang theo vài người đến những châu huyện khác thu mua dược liệu. Nếu các huynh đệ bị bệnh hay bị thương cũng dễ trị liệu.
Lưu Địch gật gật đầu, dùng nước thuốc lau nước mủ chảy ra trên lưng Lý Tự Nghiệp.
Lý Tự Nghiệp nằm sấp trên giường đau đến cắn răng.
Tần Tiêu nói chuyện với hắn, giúp hắn đổi lực chú ý, có lẽ sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều như vậy:
– Huynh đệ, trận chiến kia vì sao Tiết Nột lại dễ dàng trúng kế phục binh đây? Hắn dụng binh nhiều năm, hẳn phải rất cẩn thận, rất lão đạo mới phải.
– Cho tới hôm nay tôi cũng không biết rõ, thật sự là quá tà môn!
Lý Tự Nghiệp buồn bực kêu lên:
– Kỳ thật Tiết Nột chuẩn bị rất đầy đủ, trước sau tìm hiểu bảy tám ngày, lại phái ra hơn ba ngàn thám báo. Nhưng lúc ấy căn bản không phát hiện được có phục binh của Hề cùng Khiết Đan. Nhưng khi đại quân đi tới khe núi Loan Thủy thì phát hiện cung nỏ mai phục của Khiết Đan trên đỉnh núi. Sau đó lại bị kỵ binh Hề tộc ngăn trở ở hai đầu khe núi, đem đại quân vây quanh tàn sát! Trời ạ…ôi!
Lý Tự Nghiệp dùng sức đập lên giường, động tới vết thương:
– Tình cảnh ngay lúc đó cả đời này tôi cũng không quên được! Bên trong khe núi Loan Thủy, các huynh đệ tử thương vô số, máu chảy thành sông, hài cốt như núi. Tôi mang theo Mạch Đao đội cùng trung quân kỵ binh che chở đại đô đốc Tiết Nột mở con đường máu, trốn ra khỏi Loan Thủy. Không ngờ đám man di (Cách Vị) (Cách Hạt) đã hứa quy hàng Đại Đường lại mượn đường Khiết Đan giết đi ra! Tôi bỏ ngựa tử chiến ngăn cản phía sau, vốn định đem tính mạng vứt bỏ ở đó bồi các huynh đệ đã chết trận! Cuối cùng một huynh đệ trong Tả Uy Vệ lại cõng tôi đi ra! Lúc ấy sau lưng tôi đã bị bắn trúng mười ba mũi tên, cánh tay trái trúng một đao, đã sớm hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Tần Tiêu nghe được kinh hãi đảm chiến, có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng thảm thiết trên chiến trường lúc ấy. Lý Tự Nghiệp càng nói càng kích động, thân hình cũng căng cứng ngắc. Tần Tiêu vội vỗ vai cho hắn thả lỏng, nói:
– Thắng bại là chuyện thường của binh gia, huynh đệ ngươi đừng quá để trong lòng, ngươi to con như vậy mà lại có người cõng được ngươi từ trong đống xác chết chạy đi ra, người này thật không đơn giản ah!