Bích di nương hoàn toàn không cảm nhận được Hàn Mạc đang ở trong suối nước nóng, con suối này kỳ thật không sâu lắm, chỉ ngang tầm ngực mà thôi, muốn ngâm toàn thân, cần phải ngồi xổm xuống mới được.
Lúc Hàn Mạc đang di chuyển từ từ, thì nhìn thấy Bích di nương từ dưới nước đứng dậy, trong chốc lát lộ ra hơn phân nữa thân trên.
Hàn Mạc lập tức ngẩn ra, muốn nhắm mắt lại, nhưng đã không kịp nữa, cũng cần chuyển ánh mắt đi, nhưng như thế nào cũng không làm được, đã ngẩn ra trong chốc lát, nhìn Bích di nương như một đóa hoa nở rộ ra từ trong nước, ở trước mắt mình.
Thân trên của Bích Di Nương, không phải hoàn toàn không mang gì, chỉ có mang một cái yếm dệt, lúc này đã ngâm trong nước, cái áo đó lại dính sát vào cơ thể, bộ ngực đầy đặn kia có thể nhìn thấy rõ ràng, cái yếm kia căn bản không che dấu được những gì trước ngực Bích di nương, hai bầu ngực rất căng tròn, săn chắc vô cùng, trong lớp vải đó, lại trắng ngần lóa cả mắt, trắng hồng xen kẽ, giống như mộng mị vậy.
Dưới ánh trăng sáng, da thịt của nàng trong suốt và trắng như tuyết, trong khí trời sương mù, giống như một bức tranh cuộn tròn vậy.
Hàn Mạc thường ngày thấy Bích di nương, thì đã biết thân thể đó đẹp tràn trề như thế nào, nhưng lúc này xuất hiện kề ngay trước mắt mình, Hàn Mạc mới thật sự cảm nhận được vẻ đẹp thành thục đến kinh người kia.
Đó là trái chín trên cây, mỗi một thớ da thịt đều sung mãn vẽ đẹp.
Bích di nương nhẹ nhàng dùng tay cọ xát vào cơ thể mình, nhẵn như ngà voi vậy, tuy rằng không có mưa tưới, nhưng cơ thể đó hoàn toàn không có khô cằn, mà vẫn kiêu ngạo nở rộ,
Hàn Mạc tim đập càng nhanh hơn, trong lòng mặc niệm: “Hàn Mạc, không thể bất kính với di nương… người đó là di nương của ngươi…!
Cố gắng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại không dứt được, nàng giống như đóa hoa mùa xuân, lại có mấy người lại có thể kìm chế được.
Hắn từ từ hít sâu một hơi, để cho tim đang đập nhanh yên tĩnh trở lại, tiếp tục di chuyển cuối cùng cũng đã dựa vào hòn non bộ, di chuyển đến sau hòn non bộ, thì đã không nhìn thấy Bích di nương nữa.
Ngâm người trong nước, không dám nhúc nhích, nhưng lại nghe được tiếng nước động, Bích di nương hình như cũng đang tiến đến gần hòn non bộ, trong lòng Hàn Mạc rất hoảng sợ, âm thầm kêu khổ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Chỉ trong chốc lát, Bích di nương đã dựa vào hòn non bộ, chỉ có điều hai người một trước một sau mà thôi, ở giữa ngăn bởi hòn non bộ hình con hổ, Bích di nương hoàn toàn không ngờ tới, chỉ có hai bước nữa, thì đã bên Hàn Mạc.
Động tác Bích di nương mềm nhẹ, ngồi trên ghế đá ở phía bên kia, hai đôi chân nõn nà ngâm vào trong nước nóng, nhè nhẹ lay động, mặt nước nổi lên từng đóa hoa, đẹp khác thường.
Hàn Mạc nín thở, nhìn qua khe nhỏ giữa hòn non bộ, thì thấy tấm lưng ngọc ngà xinh đẹp của Bích di nương, chỉ có một sợi dây nhỏ của cái yếm buộc ở sau lưng, ngoài như vậy ra, thì trọn cả tấm lưng mịn màng ngọc ngà kia, đúng là đến cả vòng eo nho nhỏ kia cũng nhìn thấy rất rõ.
Bích di nương tuy đẹp, nhưng không phải là cơ thể mập phát tài của các phu nhân bình thường, những điểm nên nở nang thì nở nang, những điểm cần nhỏ gọn thì cũng không có thô tháp lộ ra.
Lúc Hàn Mạc đang chịu sự dằn vặt, bỗng nghe tiếng hát cực kỳ nhẹ nhàng của Bích di nương vang lên.
“Xuân tàn trăng thu lúc nào rồi,
Chuyện cũ biết bao nhiêu?
Gác nhỏ đêm qua lại nổi gió Đông,
Cố nhân nghĩ lại trong ánh trăng sáng!
Điêu Lan Ngọc Thế nay ở đâu,
Chỉ có điều Chu Nhan sửa.
Hỏi Quân có bao nhiêu sầu?
Giống như dòng nước chảy về biển Đông!”
Âm thanh Bích di nương mềm mại, lại rất nhỏ, nhưng đủ để Hàn Mạc nghe thấy. Hàn Mạc nghe được khúc nhạc này, sửng sốt trong chốc lát, đây không phải là “Ngu Mỹ Nhân” của Lý Dục Nam Đường sao? Lịch sử của thời đại này căn bản không xuất hiện Lý Dục Nam Đường, càng không thể xuất hiện ca khúc “Ngu Mỹ Nhân”, Bích di nương làm sao lại biết?
Hơn nữa trong ca khúc này, bản lĩnh Lý Dục Nam Đường “cố quốc nghĩ lại trong ánh trăng”, lại được Bích di nương sửa lại là “cố nhân nghĩ lại trong ánh trăng”, đổi “cố quốc” thành “cố nhân”, chuyện là như thế nào nhỉ?
Hắn nhíu mày, nghĩ lại, ca khúc này là mình từng hát cho Bích di nương nghe qua, mà “cố quốc” đổi thành “cố nhân”, cũng là chính mình lúc trước tạo ra.
Đó là lúc Bích di nương bị bệnh nặng, thời gian đó không nhiều lắm, lúc đó giao cho Hàn Mạc chăm sóc Hàn Thấm, Hàn Mạc còn nhớ, lúc đó Bích di nương còn hát ca khúc “Vân Nhi phiêu”.
Hóa ra Bích di nương đã đem ca khúc “Ngu mỹ Nhân” mình hát để ở trong lòng.
Trong lúc nhất thời, Hàn Mạc cảm thấy cảm xúc ngổn ngang.
Hát xong ca khúc, Bích di nương mới thở dài buồn bã, trầm mặc một lúc, đôi chân đang đánh trong nước cũng dừng lại, sau một hồi lâu, mới nghe Bích di nương lẩm nhẩm tự nói:
“Vì ta, ngươi hà tất phải mạo hiểm như vậy, ngươi chỉ coi những gì ta nói như không biết, nhưng mà… những điều ngươi làm cho ta, ta làm sao lại không biết?”
Hàn Mạc nghe vậy có chút nghi hoặc, không biết Bích di nương đang nói cái gì.
Lại nghe Bích di nương trầm ngâm một lát, âm thanh nhỏ nhẹ tự nói:
“Sau khi vào kinh, ngày đó ngươi biết ta bị bệnh, không nói nhiều lời liền rời đi, như vậy là khác thường, ta biết ngươi định đi tìm đọc sách y dược, ngươi lúc nhỏ ở trong phủ thường xem sách y dược, thông hiểu các chứng bệnh, hôm đó nhìn thấhắn ta, chắc hẳn biết ta mắc bệnh nặng, mới rời đi… lúc ngươi đi đã nhíu mày lại, thì ta đã biết bệnh của ta rất nặng…!”
Hàn Thanh luôn ở bên cạnh ngươi, nhưng sau ngày hôm đó, ta đã không nhìn thấy hắn nữa…. ta vẫn rất ngạc nhiên, biết là có gì kỳ quái.”
Bích di nương ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, giọng nói phát ra nhẹ nhàng:
“Cho đến ngày hôm đó ngươi bỗng nhiên tìm ra hai loại dược liệu, Huyền Cơ đại sư trị lành bệnh cho ta, thì ta đã biết, Hàn Thanh vẫn mất tăm không thấy nhất định là ngươi phái đi tìm dược liệu rồi…!”
Hàn Mạc nhắm mắt lại, hắn yên lặng nghe Bích di nương tự ngôn, trong lòng cuối cùng cũng hiểu, “ngươi” mà Bích di nương đang nói, chính là nói mình.
“Chỉ qua mấy ngày ngươi liền rời khỏi phủ đột ngột, trong phủ đều nói ngươi rời Kinh đi công chuyện rồi, nhưng… ta biết sự việc không đơn giản như vậy..!”
Bích di nương yên lặng ngồi trên ghế đá, giống như đóa hoa Bách Hợp đẹp thuần túy dưới ánh trăng, nói nhỏ nhẹ:
“Ta lúc đó hỏi qua Thấm nhi, biết được đêm đó đem về hai vị dược liệu là mật Xà Vương Hắc Đán và Bát Giác Chi, liền đến thư phòng lật xem rất nhiều sách y dược, cuối cùng đã hiểu, hai loại dược liệu đó đều là thánh vật của Phong quốc, thiên hạ khó thấy. Hàn Thanh từ Phong quốc đem về số dược liệu đó…!
“Ta tìm đến Hàn Thanh, ép hắn ta nói ra sự thật, hắn thà chết cũng không nói ra sự thật, sau đó ta đã nổi điên… ta cả đời này có lẽ chỉ có lần đó là nỗi giận như vậy, hắn cuối cùng chịu không nổi, mới nói hết ra sự tình cho ta biết, lúc đó ta mới biết, ngươi rời Kinh không phải là đi làm công việc nghĩa vụ gì, mà ngươi vì ta, đi Phong Quốc cứu người… Ngươi cũng biết, từ ngày đó trở đi, ta cứ ngày đêm niệm Bồ Tát phù hộ cho ngươi bình an quay về…!”
Hàn Mạc nghe đến đây, nắm chặt nắm tay lại, có chút oán giận, trong lòng thầm nghĩ: “Hàn Thanh cái gã chết tiệt này, dám đem chuyện này nói ra, đợi lão tử quay về, xem ta xử lý ngươi ra sao!”
Bên tai vẫn truyền đến tiếng nói yếu ớt của Bích di nương: “Ta đã thề với Bồ Tát, chỉ cần ngươi bình an quay về, thì ta có chết, cũng không oán không hận…Mạc nhi, ngươi cũng biết, nếu như ngươi ở Phong Quốc có chuyện gì, di nương làm sao tiếp tục sống đây?Ngươi vì ta mà mạo hiểm, nếu như gặp nguy hiểm, ta chỉ có thể chết để chuộc tội, cùng với ngươi đi xuống Hoàng tuyền..!”
“Không thể!”
Hàn Mạc nghe đến đây, đầu chảy mồ hôi, kêu ra tiếng.