Công ty con còn có chuyện phải giải quyết, con về văn phòng trước, Lâm Dương, chúng ta đi!” Tô Nhan trầm giọng nói, tiện đà kéo tay Lâm Dương cùng đi ra ngoài.
Lâm Dương không phản kháng, tùy ý Tô Nhan kéo ra ngoài.
“Đứng lại!”
Lúc này, Trương Tình Vũ hét lớn một tiếng.
Nhưng Tô Nhan không có đứng lại.
Cô không dám dừng lại.
Nhưng mà Trương Tình Vũ lại không quan tâm.
Bà ta giận tím mặt, chạy tới trước, trực tiếp chặn ngang ở cổng lớn, phẫn nộ vô cùng quát: “Tô Nhanh! Mẹ nói cho con biết! Con hôm nay nếu không ly hôn với tên Lâm Dương này! Bà đây đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con!”
Giọng nói này hoàn toàn chắn trụ Tô Nhan.
“Mẹ, mẹ… Mẹ nói cái gì?”
Lâm Dương cũng sửng sốt.
Trương Tình Vũ vậy mà quyết liệt đến như thế!
“Con là cần mẹ, hay là cần người đàn ông này, tự con chọn!” Trương Tình Vũ nghiêm túc vô cùng hỏi.
Tô Nhan ngây người nhìn Trương Tình Vũ, miệng nhỏ hơi mở ra, lại không nói nên lời.
Chỉ sợ cô căn bản không ngờ là mẹ của mình sẽ quyết liệt như thế, dứt khoát như thế…
“Mẹ, mẹ… Mẹ điên rồi sao?” Tô Nhan ấp úng nói.
“Mẹ không điên! Người điên chính là con đó!” Trương Tình Vũ cắn chặt hàm răng, lạnh lùng nói: “Tô Nhan! Mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ nói ra những lời này, con nếu như cần người mẹ này, lập tức làm giấy ly hôn với người đàn ông này, nếu con không cần bà đây nữa, thì xem như: chưa từng nghe thấy, nên làm gì thì làm đó! Nhưng nếu như con chọn cách thứ hai… Hừ, vậy sau này con cứ coi mình như người nứt ra từ cục đá đi!”
“Tình Vũ…” Tô Quảng cảm thấy có hơi quá đáng.
Những lời này hoàn toàn là đầy Tô Nhan đến bờ vực đó…
“Anh im miệng!” Trương Tình Vũ hung hăng trừng mắt liếc Tô Quảng một cái.
Tô Quảng há miệng thở dốc, cuối cùng là không nói ra lời nào.
Trương Tình Vũ tiếp tục nhìn Tô Nhan chằm chằm, chờ đợi sự lựa chọn của cô.
Tô Nhan cũng ngơ ngẩn nhìn mẹ của mình, nước mắt không tiếng động chảy xuống.