Trần Vi Nhi hỏi.
“Đến cục công an đòi người!”
Tôi bất mãn nói.
“Cái gì? Đến cục công an đòi người? Lưu Lỗi, cậu không làm chứ, cục công an không phải những người dân tóc húi cua như chúng ta có thể tới! Quách Khánh bằng hữu của cậu chỉ có thể đối phó với lưu manh mà thôi, chứ làm sao đối phó được với công an! Huống chi trong đó là người của Dương Khai Xa!”
Trần Vi Nhi trợn mắt, nói.
“Cậu có tin tớ hay không?”
Tôi nói với Trần Vi Nhi.
“…”
Trần Vi Nhi trầm mặc, mặc dù không nói gì, nhưng vẫn đỡ mẹ mình đứng dậy.
Tôi đưa tay đón taxi rồi ngồi lên.
“Đến cục công an thành phố”.
Tôi nói với lái xe.
Mới bước vào tòa nhà của cục công an, tôi đã bị 1 cảnh sát chặn lại, nói:
“Ba người đến đây làm gì?”
“Tôi muốn hỏi một chút, các anh có phải mới bắt về một người hay không?”
Tôi hỏi.
“Bắt hay không thì cậu không cần biết, không có chuyện gì thì đi nhanh đi, nếu không đi thì ngay cả cậu tôi cũng bắt!”
Tên cảnh sát kia nói.
Tôi không để ý tới hắn, móc điện thoại trong túi ra, gọi cho Khương Vĩnh Phú. Nguồn: http://thegioitruyen.com
“Alo, Khương cục trưởng, cháu là Lưu Lỗi.”
Tôi chẳng khách khí gì nói luôn.
“Ai nha, là Lưu huynh đệ ư, tìm tôi có chuyện gì không?”
Từ trong điện thoại của Khương Vĩnh Phú truyền tới âm thanh: “Sáu điểm ” ” hồng trung”…
Tôi đoán, lão già này đang chơi mạt chượt.
“Cháu đang ở dưới Cục công an, người trực cửa không cho cháu vào.”
Tôi nói vào trong điện thoại.
“Có chuyện gì mà phải phiền Lưu huynh đệ tới tận đây, gọi điện thoại trực tiếp cho tôi không được hay sao!”
Khương Vĩnh Phú ra vẻ không vui nói.
“Một người bạn của cháu bị các người bắt, cháu có thể không đến ư.”
Tôi châm chọc nói.
“Vậy ư? Cậu chờ đấy, tôi lập tức xuống ngay!”
Khương Vĩnh Phú nói xong cúp điện thoại.
Trong lòng hắn thầm chửi không biết thằng chó má nào lại đắc tội với đại nhân vật này, mà để hắn phải đích thân tới đây.
Tôi vừa mới cúp điện thoại xong, thái độ của tên cảnh sát trực lập tức theo đổi 180 độ, ân cần dẫn 3 người chúng tôi vào chiếc ghế bên trong phòng trực, lại còn bưng trà rót nước.
Hắn biết, người mà chỉ cần gọi điện thoại là cục trưởng phải xuống thì không phải là nhân vật bình thường.
Trần Vi Nhi và mẹ nàng ở bên cạnh trợn mắt nhìn tôi, cảm giác có chút không thể nào tin được.
Không bao lâu sau, Khương Vĩnh Phú đầu đầy mồ hôi chạy xuống, nhìn thấy tôi, vội vàng bắt tay tôi nói:
“Lưu huynh đệ, thật là không tốt, tôi đang cho người điều tra, không biết bằng hữu của cậu tên là gì?”
“Trần Dũng.” Tôi nói.
“Tiểu Ngô, vừa rồi là ai bắt người đó về?”
Khương Vĩnh Phú hỏi tên cảnh sát đang trực.
“Lúc nãy, Dương đội trưởng đội hình sự có bắt một người về, không biết có phải người mà vị Lưu … Ca mới nói hay không.”
Tên cảnh sát trực đáp. Vốn tuổi người này không lớn hơn hắn, nhưng mà Cục trưởng phải gọi là Lưu huynh đệ, thì mình gọi là Lưu Ca cũng không có sai.
“Người được mang tới nơi nào? !”
Khương Vĩnh Phú vừa nghe tới Dương Thụ Quang bắt người, phổi cũng đã nổ tung!
Lần trước đắc tội với người này cũng là Dương Thụ Quang, không bao lâu sau, vẫn lại là hắn.
“Trong phòng thẩm vấn ở tầng 3.”
Tên cảnh sát nói.
“Lưu huynh đệ, cậu đứng đây chờ một chút, tôi đi xem một lát!”
Khương Vĩnh Phú nói.
“Không được, Khương cục trưởng, cháu muốn tới xem thế nào. Thủ đoạn của tên họ Dương kia cháu đã được lĩnh giáo. Có khi bằng hữu của cháu bị hắn cho điện giật chết rồi cũng nên!”
Tôi không e dè gì cả trách móc hắn.
Nghe thấy vậy, Khương Vĩnh Phú sắc mặt xanh mét, trong tim hắn đang muốn giết chết Dương Thụ Quang ngay lập tức.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 72: Trần Dũng gặp chuyện không may