Vòng thu yêu bắt đầu kiêu ngạo bay múa trong không trung.
Một cái còn chưa đủ, nàng vừa bình tĩnh vừa phẫn nộ đi sâu vào trong đám mây đen, vuốt xuống một cái vòng thu yêu còn lại trên cổ tay, ném nốt về phía Thuỷ quỷ.
Mây đen đ è xuống, cơn gió mạnh quét qua mặt nàng, như có người tát nàng một cái.
Nàng cảm thấy bên tai nóng rát, sau lưng lập tức đổ mồ hôi nóng, nhưng bước chân nàng không dừng lại, trong vòng ba bốn giây nàng sờ s0ạng khắp người, lấy ra toàn bộ lá bùa tích góp được từ khi tới thế giới này. Trong đó có Liễu Phất Y đưa, Mộ Dao đưa, còn có Mộ Thanh để lại, ước chừng một chồng dày như một viên gạch.
Nàng chẳng thèm phân biệt chủng loại, cứ nhằm vào mặt Thủy quỷ, liên tục ném năm tờ một, như ném mạnh phi tiêu vào bia ngắm ở phía xa, “bạch bạch” “bạch bạch” “bạch bạch”, cái bia ngắm kia rất cứng, nếu không dùng sức ném, sẽ không cắm trúng.
Nàng ném càng lúc càng nhanh, cánh tay nhanh chóng đánh mất cảm giác, như một cái máy không biết mệt mỏi, trái tim đang đập kịch liệt là động cơ trung tâm, liên tục cung cấp năng lượng đáng sợ.
Xấp bùa trên tay nhanh chóng mỏng dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hai chiếc vòng thu yêu bay tới bay lui trong đám mây đen.
Thủy quỷ va đập ngày càng dữ dội, bình hoa trên bàn bị cuốn xuống đất, chén trà vỡ nát đầy đất. Nửa người Lăng Diệu Diệu đều bị vệt nước bắn ướt, nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước, miệng nhanh chóng niệm khẩu quyết, từ đầu tới cuối, lặp đi lặp lại, gần như không ngừng ném bùa vào mặt Thủy quỷ.
Trái tim điên cuồng đập dữ dội. Tay, chân và miệng đều không dám dừng lại, như thể một khi dừng lại, hai người bọn họ sẽ không có sức lực để phản kháng.
Nàng ném ra lá bùa cuối cùng, xuyên qua đám mây đen đứng trước mặt Mộ Thanh.
Cùng lúc đó, Thủy quỷ phát ra một tiếng kêu bén nhọn kéo dài, cửa sổ bắt đầu va đập, mây đen điên cuồng nhảy múa, như một người phụ nữ bị lửa đốt, phát ra tiếng thét khi bị thay đổi hình dạnh, sau đó chợt…
“Rầm.” Những vệt nước như mưa rơi xuống đầy đầu Lăng Diệu Diệu.
Nàng nhắm mắt lau nước, khi mở mắt ra, đám mây đen đã tan biến.
Một cái đầu lâu màu trắng ùng ục lăn xuống đất, hàm răng lộ ra dính đầy vệt nước, hốc mắt trống rỗng nằm nghiêng trên mặt đất, dường như không cam lòng nhìn thế gian.
Vòng thu yêu bay trở về tay Mộ Thanh, thiếu niên phải lui lại vài bước mới đỡ được, sắc mặt còn chưa hồi máu, đôi mắt đen như ngọc, ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.
Thiếu nữ tóc mai ướt đẫm, hai má đỏ hồng, đôi mắt sáng như ngọn lửa, an tĩnh nhìn hắn, thở hổn hển hừ lạnh: “Không cần cảm ơn ta, ta đã muốn đánh chết nàng ta từ lâu rồi.”
Cánh tay vừa buông xuống, lập tức bủn rủn đến mức không nhấc lên nổi, trên trán nàng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vươn tay trái đỡ lấy cánh tay phải.
“Diệu Diệu…” Hắn tiến lên một bước, duỗi tay giữ chặt cánh tay mềm mại của nàng, run rẩy kiểm tra một chút. Hắn cơ hồ không thể tin được, vừa rồi trong thời gian ngắn như vậy nàng từng bước chủ động, liên tục không ngừng quăng ra hơn một trăm lá bùa.
Là… vì hắn sao?
Một cơn hoảng hốt và một loại vui mừng khôn xiết cùng với một cảm giác thương tiếc gần như tội lỗi bao trùm lấy hắn. Hắn kéo người ướt sũng vào lòng, hoàn toàn không để ý đến việc quần áo nàng làm ướt một mảnh ngực áo hắn.
Hắn như một quả bóng bay được bơm căng, chỉ cần nàng duỗi tay chọc nhẹ một cái là sẽ lập tức xì hơi, biến trở lại nguyên hình.
Hắn ngang ngược ôm nàng, đặt cằm lên đ ỉnh đầu nàng, thân thể hơi run lên.
Dán sát vào nàng như vậy mới làm hắn cảm thấy dễ chịu một chút.
Lăng Diệu Diệu gương mặt đỏ bừng, thẹn thùng thoát khỏi hắn, chịu đựng cánh tay tê mỏi, quay đầu vội vàng chạy mất: “Ta muốn đi tiểu…”
– ———
Mặt trời đã lặn về Tây, dãy đèn lồ ng trong quán rượu lần lượt được thắp sáng, đại sảnh của Hoa Chiết nhanh chóng ngồi đầy người. Tiểu nhị bận rộn qua lại giữa các bàn ăn, món ngon trên bàn lần lượt tăng lên, nhanh chóng bày đầy bàn.
Chén trà xoay chuyển trên đầu ngón tay Mộ Dao, nàng dựa vào ghế, nhìn hai chiếc ghế trống ở đối diện, có chút nghi hoặc: “Hai người bọn họ… hôm nay có định tới nữa không?”
Liễu Phất Y vỗ nhẹ mu bàn tay nàng đang đặt trên bàn, dừng một chút: “Không tới càng tốt.”
Mộ Dao ngầm hiểu, gật đầu.
Tiếng mõ vang lên.
Khi ông lão lên sân khấu, không còn rạng rỡ như mấy ngày trước, hình như ngủ không ngon, trước hai mắt thâm quầng. Nhìn thấy hai người, dùng ánh mắt cười khổ chào hỏi.
Những câu chuyện mang đến danh lợi và tiền tài bất tận cho ông ta, dù sao cũng là máu và nước mắt không dám nhớ lại của người đã khuất, nhưng lại bị ông ta tùy ý nói ra, để người đời sau mua vui và chế nhạo.
Đôi khi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút bất an.
“Mộ Dung sắp lâm bồn, đắm chìm trong hạnh phúc, hoàn toàn không nghĩ tới, ngờ rằng cuộc sống hạnh phúc của nàng sắp sụp đổ. những việc sau này đều sẽ khiến cho nàng đi lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống ban đầu.”
Mộ Dao và Liễu Phất Y liếc nhau, dựng tai lên nghe.
“Như lúc trước đã nói Triệu công tử là thiếu gia nhà cao cửa rộng. Hắn tình nguyện rời bỏ Trường An ẩn cư ở Vô Phương trấn, từ chức quan tốt, vứt bỏ thân phận, cáo biệt cuộc sống tiêu tiền như nước. Nhưng gia đình lại không thể mặc kệ hắn cả đời sống tầm thường như vậy, vì vậy họ đã lập tức cho người ngồi thuyền tới Vô Phương trấn tìm hắn.”
“Tháng tư năm đó, bọn họ tìm được Triệu công tử và thê tử và rất bất mãn với Mộ Dung cô nương.”
Ông lão trào phúng mỉm cười: “Một thanh niên tài tuấn ở Thế gia đại tộc, trên người gánh vinh quang gia tộc, sao có thể chỉ sống cho bản thân? Cho dù hắn không thể xây dựng thế lực của mình ở trong triều, thì ít nhất hôn nhân hắn cũng phải có lợi với gia tộc.”
“Tỷ Tỷ của Triệu công tử tra xét thân phận của Mộ Dung, phát hiện nàng không biết là nha đầu hoang dã nào lớn lên ở núi hoang, không cha không mẹ, không có họ hàng bạn bè, chứ đừng nói tới gia thế, nói nàng là thường dân cũng là cất nhắc. Trong mắt bọn họ, một nha đầu đê tiện chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp mà muốn làm thê tử của Triệu công tử, còn giữ hắn lại cái trấn nhỏ xa xôi này không cho về nhà, đã là một tội lỗi lớn.”
“Tỷ Tỷ của Triệu công tử năm lần bảy lượt phái người đi mời hắn về nhà, đều bị Triệu công tử từ chối. Hắn không chịu nổi phiền nhiễu, thậm chí còn nói nếu lại quấy rầy tới Mộ Dung, hắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ với nàng ta.”
“Tỷ Tỷ của Triệu công tử quả thực an phận một tháng. Một tháng sau, nàng chỉ phái một đạo sĩ tới nói chuyện với Triệu công tử một nén nhang, sau đó rời đi.”
Ông ta dừng một chút, đôi mắt đục ngầu trũng sâu trong hốc mắt, lộ ra vẻ bi thương sâu sắc: “Năm ngày sau, Triệu công tử một mình lên thuyền trở về Trường An, ra đi đầu không ngoảnh lại, vĩnh viễn bỏ lại Mộ Dung ở lại Vô Phương trấn.”
“Vị đạo sĩ kia nói gì với Triệu công tử? Vì sao hắn lập tưc bỏ lại Mộ Dung mà đi?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Lúc này sắp đến ngày sinh rồi mà…”
Dưới đài bắt đầu ồn ào, khán giả lòng đầy căm phẫn, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.
Ông lão nâng tay lên, ý bảo mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tới khi phía dưới an tĩnh trở lại, mới nói: “Vị đạo sĩ kia chỉ là đưa cho Triệu công tử một lá bùa, nói với hắn: “Mộ Dung cô nương đó không phải người thường, nếu ngài không nghĩ bị nàng ta giấu giếm, tự nhiên bị mê hoặc, thì hãy đi thử một lần.””
Dưới đài thoáng chốc im lặng như tờ, chỉ còn giọng nói của ông lão: “Triệu công tử lập tức ngây ngẩn cả người. Hắn không lập tức đi tìm Mộ Dung, mà là nhìn lá bùa trên bàn, yên lặng nhớ lại cuộc sống trong mấy năm nay.
“Hắn nghĩ trong hơn hai mươi năm hắn sống, hắn chưa bao giờ gặp cô gái nào xinh đẹp như Mộ Dung. Ít nhất theo tiêu chuẩn của hắn, không có ai trông vừa mắt hơn Mộ Dung. Con người nàng không hề làm ra vẻ, tính tình hiền hòa dịu dàng. Quả thực như một đóa hoa sen tuyết trên núi cao, không hề bị thế tục vấy bẩn, khiến hắn cũng thường xuyên hoài nghi, một người ngây thơ như nàng sao có thể thuận lợi lớn lên như vậy?”
“Hắn ngồi trong thư phòng mấy ngày, sau đó sinh ra một suy đoán đáng sợ. Mộ Dung trong mắt hắn rốt cuộc có phải là nàng thực sự không? Đời này hắn ghét nhất chính là những nữ tử ngụy trang giả tạo, mà Mộ Dung như thể thiết kế riêng cho hắn, nhất cử nhất động đều hợp ý hắn. Nếu sự ngây thơ và thuần khiết của Mộ Dung ngay từ đầu đã là ngụy trang thì sao?”
“Triệu công tử không phải là người ngây thơ. Hắn sinh ra trong một gia đình giàu có với vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong thối nát, lớn lên ở trong vòng xoáy tranh giành quyền lực, âm mưu quỷ kế, lòng người độc ác, hắn đã thấy nhiều, cho nên không ngại dùng ác ý lớn nhất đi phỏng đoán hiện thực. Cái phỏng đoán này làm hắn như rơi vào động băng, chỉ cảm thấy khao khát về một cuộc sống tốt đẹp của mình, trong một đêm đã hoàn toàn tan vỡ.”
“Hắn bắt đầu nghĩ đi nghĩ lại về tình cảm mãnh liệt của mình dành cho Mộ Dung. Từ ngày đầu tiên gặp mặt, tình yêu của hắn dành cho Mộ Dung chỉ có tăng không giảm, chỉ hận không thể đào tim đào phổi ra yêu nàng, thậm chí người tự phụ kiêu ngạo như hắn mà ở trước mặt nàng cũng luôn cảm thấy tự xấu hổ.”
“Mà sự mê đắm của hắn đối với nàng, rốt cuộc có phải là thật không?”
“Hắn kinh hãi nghĩ lại, tình yêu thái quá của hắn với Mộ Dung, rốt cuộc có phải xuất phát từ nội tâm không, hay là ma chướng do bị mê hoặc mà sinh ra?”
“Hắn bắt đầu giận dữ. Triệu công tử của chúng ta luôn luôn sống vô cùng tùy ý. Điều hắn mong muốn trong đời không phải là công danh lợi lộc, cũng không phải vinh hoa phú quý, mà là một chữ “thật”. Hắn thậm chí còn cảm thấy ghê tởm việc nịnh nọt người quyền quý, cho nên không ngại mang danh một kẻ “cậy tài khinh người” thì sao có thể chịu được việc mình bị một nữ tử dùng thủ đoạn mê hoặc, sinh ra tình cảm giả dối?”
– ———
Lăng Diệu Diệu giải quyết xong nỗi buồn, lại sang phòng bên cạnh đun nước tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới thở phào một hơi, lau tóc, gọn gàng thoải mái trở về phòng.
“Đinh. Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nhân vật công lược Mộ Thanh đã đạt tới 95%, thỉnh không ngừng cố gắng. Nhắc nhở xong.”
Không hiểu sao, gần đây nàng vô cùng phản cảm với âm thanh hệ thống thông báo tin vui, luôn có cảm giác giữa hai người sống sờ sờ là nàng và Mộ Thanh tự nhiên bị một con số lạnh lùng chen vào, làm người cảm thấy khổ sở.
Lăng Diệu Diệu điều chỉnh lại tâm trạng, chậm rãi bước vào phòng.
Mảnh sứ vỡ và nước đọng trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, vết nước còn sót lại cũng đã được lau khô, trong phòng gần như không dính một hạt bụi, hoàn toàn không nhìn ra trận hỗn chiến sinh tử một canh giờ trước.
Trong phòng đốt trầm hương ấm, không khí tràn ngập mùi thơm ngào ngạt, khiến người khi bước vào đều cảm thấy từng lỗ chân lông thư giãn nở ra.
Thiếu niên mặc quần áo chỉnh tề, an tĩnh ngồi ở mép giường, ánh mặt trời xuyên qua bức màn màu xanh đậm, dừng trên sợi tóc đen nhánh của hắn.
Nếu không phải hắn đang hờ hững vuốt v e một cái sọ đầu lâu, thì có thể nói đây là một cảnh tượng vô cùng yên bình tốt đẹp.
Lăng Diệu Diệu đoạt lấy đầu lâu trong tay hắn, thuận tay đặt sang một bên, cúi người, chớp mắt nhìn mặt hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
Hắn yên lặng ngẩng đầu, đôi mắt thu thủy chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Chờ nàng.”
Dáng vẻ này vừa vô tội vừa ngoan ngoãn, làm người không đành lòng bắt nạt.
Lăng Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, cười: “Chờ cảm tạ ân nhân cứu mạng của ngươi sao?”
“…… Xin lỗi.” Ánh mắt hắn lóe lóe, ngập ngừng nhìn mặt nàng, như chú chó con sợ bị người vứt bỏ.
“…… Tử Kỳ.” Lăng Diệu Diệu ngồi xuống bên cạnh hắn, ngừng lau tóc, đội khăn nói chuyện với hắn: “Ta có thể đồng ý với ngươi, về sau không nói chuyện một mình với Liễu đại ca ở chỗ không có người.”
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ “một mình”, quay đầu nhìn vào mắt hắn: “Nhưng ngươi không thể cấm ta nói chuyện với người khác, nếu không ta có miệng dùng để làm gì chứ?” Nàng nâng cằm lên như một con mèo: “Ngươi nói xem có đạo lý này không?”
Mộ Thanh vươn tay, cầm lấy chiếc khăn trên đầu nàng, nhẹ nhàng lau, cẩn thận tránh lỗ tai nàng, khóe miệng tự giễu nhếch lên: “Diệu Diệu, nàng làm gì cũng được.”
Hắn dừng một chút, con ngươi đen nhánh: “Ta chỉ là ghen tị mà thôi…” Trên mặt hắn hơi có mê mang, tất cả lệ khí, căm ghét và ngưỡng mộ đều chợt lướt qua, nhẹ giọng nói: “Nàng có biết ta ghen tị với hắn biết bao nhiêu không?”
“…… Vậy chúng ta lập ba điều quy ước đi.” Lăng Diệu Diệu nhìn hắn, thở dài: “Về sau chúng ta ai cũng không nhắc tới Liễu đại ca nữa, được không?”
“Ừ.” Hắn ngoan ngoãn đồng ý, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên tóc nàng, trong mắt phản chiếu một chút ánh sáng, ngữ khí càng nhẹ nhàng hơn: “Cái gì đều đồng ý với nàng.”
Dứt lời, hắn rướn người tới, nhắm mắt lại, thuần thục tác hôn, hàng mi nồng đậm khiến gương mặt hắn trông hết sức an tĩnh dịu dàng.
Lăng Diệu Diệu dừng một chút, nhẹ nhàng đẩy mặt hắn ra, tiếp tục nói: “Không nên hơi một tí là trói người khác.”
Thiếu niên mở mắt, ngữ khí hết sức vô tội: “Ta chưa từng trói người khác, trước giờ đều là trực tiếp giết.”
“……” Lăng Diệu Diệu nhất thời nghẹn lời, không biết nên mắng hắn, hay là nên khen hắn thẳng thắn thành thật.
“Vậy ngươi lại càng không nên trói ta, ta là phu nhân được ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi cưỡng ép trói ta chính là… chính là bạo lực gia đình.”
Nàng tự cho rằng đã nói rất nặng lời, hẳn là đã để lại dấu ấn trong lòng tự trọng yếu ớt của hắn, làm hắn rút kinh nghiệm xương máu, nghĩ lại về nó, ai ngờ hắn lại nhìn nàng cười khẽ.
Không biết có phải câu “phu nhân cưới hỏi đàng hoàng” lấy lòng hắn, vẻ mặt hắn, thậm chí ngữ khí, tất cả đều mềm nhũn hết cả lên.
Như một người hút thuốc phiện bệnh tình nguy kịch, ở trong làn khói tự cười nhạo chính mình, cùng với một tín hiệu cầu cứu yếu ớt, được ăn cả ngã về không, không còn liêm sỉ sa đọa cho người khác xem: “Bây giờ nàng biết ta là thứ gì rồi chứ?”
Lăng Diệu Diệu nhìn hắn, trong lòng phẫn nộ tột đỉnh, mày liễu dựng ngược: “Thứ gì? Động vật họ linh trưởng, là người đó.”
Nàng túm lấy cổ áo hắn, hung hăng kéo gương mặt bạch ngọc của hắn đến trước mặt mình, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau: “Tử Kỳ.” Nàng nhìn hắn, ánh mắt di chuyển theo ánh mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Bản thân coi mình là đồ vật, người khác mới coi ngươi là đồ vật, biết không?”
Nỗi bi phẫn vô cớ như một thanh kiếm sắc bén thúc giục trái tim nàng phun ra một loại chất lỏng vừa chua xót vừa giận dữ, hận không thể đánh vài cái lên gương mặt trước mắt này, xem hắn còn tỉnh táo hay không.
Nàng oán hận nhìn chằm chằm hắn, không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên nghiêng mặt, há miệng cắn một ngụm lên môi hắn.
Ánh mắt thiếu niên thâm trầm nhìn nàng, sau đó nhắm mắt lại, thuận theo cái cắn của nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Lăng Diệu Diệu buông bàn tay nắm cổ áo hắn, thả lỏng răng. Tay hắn nâng mặt nàng, hôn tới triền miên vội vàng.
Lục lạc ở góc giường khẽ lay động, như hai đứa trẻ bị lạnh run ôm lấy nhau để sưởi ấm, hận không thể ấn đối phương vào trong thân thể.
– ———
Cảnh báo: có thịt, có thịt, là lá la