– Không có gì. À hôm qua Lương tiểu thư có đến thăm ngài, có thể chốc lát cô ấy sẽ đến tìm ngài nữa đấy.
Ngạo Nhất Luân im lặng không đáp, không hiểu sao lòng anh có chút mất mác, hụt hẫng, anh cứ ngỡ Khả Lạc sẽ đến thăm anh, chợt nhớ ra Khả Lạc đã có người trong lòng rồi, anh còn ôm hi vọng gì nữa đây.
Lát sau, Lương Tiểu Tuyết đến thăm Ngạo Nhất Luân, cô hỏi anh rất nhiều, quan tâm anh, chẳng hiểu sao, lúc ấy Ngạo Nhất Luân lại lên tiếng:
– Tiểu Tuyết, chúng ta kết thân đi.
Lương Tiểu Tuyết bất ngờ, cô vui mừng nói:
– Chàng nói thật sao?
Ngạo Nhất Luân gật đầu, tâm anh thầm nhủ: ” Kết thân với Tiểu Tuyết biết đâu có thể giúp mình quên đi cô ấy, Ái Lạp không thích mình, cô ấy đã có người trong lòng rồi, ngay cả đến thăm mình cô ấy còn không muốn nữa mà. “
Cứ như vậy mà Ngạo Nhất Luân và Lương Tiểu Tuyết kết thân với nhau, tin tức được đồn khắp kinh thành, lễ cưới của họ sẽ diễn ra vào tháng sau. Lúc này, Khả Lạc đang gặm dưa hấu cùng Tiểu Cửu thì thấy có người đang vào nhà mình, cô nhanh chóng lau dọn bàn, đem giấu đống vỏ dưa đi.
Giang Kỳ đến gặp Khả Lạc, anh ngồi vào bàn cạnh cô, lên tiếng:
– Cô biết tin đó chưa?
Khả Lạc ngơ ngác, thắc mắc hỏi:
– Tin gì?
– Ngạo Nhất Luân sẽ kết thân với Lương Tiểu Tuyết vào tháng sau.
Khả Lạc trầm mặc, cười nói:
– Giờ thì tôi biết rồi.
Giang Kỳ thấy làm lạ, anh nhìn Khả Lạc, hỏi:
– Cô không buồn bã hay tức giận gì sao? Chẳng phải cô thích Ngạo Nhất Luân à.
Khả Lạc mỉm cười, ánh mắt cô lại không có niềm vui, chỉ là một khoảng trống, lạnh nhạt lại đau buồn, cô nói:
– Tôi thích tướng quân, nhưng mà tôi không xứng với ngài ấy, Lương tiểu thư mới xứng với gia thế của ngài ấy, còn tôi, tôi chỉ cần đứng phía xa nhìn ngài ấy là được rồi.
Giang Kỳ gõ đầu Khả Lạc, anh lên tiếng:
– Cô đúng là ngốc mà, sao lại có người lụy đến ngu ngốc như cô chứ. Hừ, không nói chuyện với cô nữa.
Dứt lời, Giang Kỳ xoay người rời đi, Khả Lạc ung dung nhấp ngụm trà. Có vẻ mọi chuyện đang sang một giai đoạn khác rồi đây.
………………….
Sáng hôm sau, Khả Lạc lại đi đến phủ tướng quân, nhưng cô không bước vào, mà chỉ đứng ở ngoài cổng, lúc này lão Lý đang đi trở về phủ, ông thấy Khả Lạc đang đứng đợi, lão Lý bước đến phía cô, hỏi:
– Khắc cô nương tìm tướng quân sao?
Khả Lạc gật đầu, cô đáp:
– Vâng, mà tướng quân đã khỏe hơn chưa vậy ạ?
Chợt lúc này Khả Lạc và lão Lý thấy Ngạo Nhất Luân sánh vai cùng Lương Tiểu Tuyết rời khỏi phủ ngược hướng với hướng Khả Lạc đang đứng, dường như hai người đó không thấy Khả Lạc. Cô cúi đầu, che đi gương mặt chua xót và buồn bã, lão Lý cũng đã chú ý đến, lão lên tiếng an ủi:
– Cô nương đừng buồn, chuyện tình đâu thể ép buộc được, sau này sẽ có một nam nhân tốt đến chăm sóc, quan tâm cô nương.
Khả Lạc ngước nhìn lão Lý, cô gắng gượng ra nụ cười, nói:
– Cảm ơn lão Lý đã an ủi, tôi biết rõ là tôi không xứng với ngài ấy nên cũng không cầu mong gì.
– Tình yêu làm gì có chuyện xứng với không xứng, tiếc là hai người có duyên gặp nhau mà không có phận ở cạnh nhau thôi. – Lão Lý đáp.
Khả Lạc nhìn theo hướng Ngạo Nhất Luân và Lương Tiểu Tuyết, cô lên tiếng:
– Vâng.
Lão Lý đi vào phủ tướng quân, Khả Lạc cũng quay trở về tòa viện của mình.