Tâm An ôm lấy Thiếu Sơn mà khóc, trong tiếng nấc nghẹn của nàng có pha chút vui mừng hạnh phúc. Thiếu Sơn cuối cùng cũng bị tấm chân tình của nàng làm cho động tâm. Gã cũng ghì chặt tấm lưng của nàng vào lòng.
Cảnh lại chuyển sang một ký ức khác, lần này Trúc Chi thấy hai người vẫn đứng trong mái đình ấy, cũng vào một ngày trời mưa, Tâm An hát khúc hát mà Trúc Chi biết, giọng hát đượm buồn da diết. Thiếu Sơn không thích bài hát buồn như vậy, gã đã nói với Tâm An rằng:
“Lời bài hát đó không hợp với cảnh tình của hai ta, lần sau nàng đừng hát ca từ đó nữa.”
Trúc Chi cũng nghe rõ ràng từ miệng của Thiếu Sơn rằng gã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, gã sẽ nhờ bà mai qua nhà nàng hỏi cưới nàng.
Đổng Cô nói cho Trúc Chi nghe:
“Đó là lần cuối ta gặp huynh ấy.”
Bỗng nhiên cả đám người bị dội ngược trở ra khỏi ký ức của Vô Âm khi cùng nhìn thấy một làn khói màu trắng kì lạ chắn giữa họ và ký ức tiếp theo của Vô Âm. Đổng Cô bị nội thương ngay cả Huyết Yêu cũng nôn ra máu. Vô Âm mắt đỏ rực nhìn hai người như muốn ăn tươi nuốt sống, bị người khác đọc tư tưởng rất khó chịu, gã đã phải cố chịu đựng nhưng không thể gắng gượng thêm nữa, có một sức mạnh vô hình nào đó không cho phép những người kia tiếp tục lần mò trong tư tưởng của gã.
Đổng Cô ôm ngực nằm xuống đất, vì bị Vô Âm đẩy ra khỏi ký ức nên ả bị trọng thương, nơi trái tim của ả cũng thoáng đau nhói. Ả khó lắm mới lại nhìn thấy những ký ức xưa mà dường như bản thân ả đã quên được mấy phần, lại bị gã đẩy ra ngoài.
Huyết Yêu không vừa lòng chuyện Vô Âm làm, chuyện khiến hắn đau đầu hắn vẫn chưa biết rõ, hắn vẫn chưa biết lý do tại sao Vô Âm lại tự nguyện trói linh hồn của mình vào một lời nguyền giết chốc, sắp biết được lại bị đẩy ra ngoài. Trong ký ức của Huyết Yêu, Vô Âm không hề gây thù chuốt oán với một ai khác, người đã trói gã với lời nguyền này là một người tàn độc, hắn biết chỉ có một cách cứu lấy Vô Âm mà cách này vô cùng nguy hiểm cho cả hắn và gã cho cả những ai muốn cứu linh hồn của gã chính là tìm ra nguyên nhân Vô Âm bị trói buộc bởi lời nguyền này là gì.
Vô Âm nói giọng ồm ồm:
“Không phải ta là người đẩy các người ra, có một thế lực nào đó không muốn các người dạo bước trong đó, hoặc sức mạnh của ả không đủ mạnh.”
Trúc Chi, Vô Âm, Nhất Uy và Thanh Lâm cũng bị văng ra ngoài. Vì họ là người bình thường nên chỉ bị đau nhẹ ở phần sau gáy, riêng Vô Ảnh cũng bị thương một chút do quỷ khí của gã. Trúc Chi bò dậy nói với Huyết Yêu:
“Lần trước anh chẳng phải nói có một cách giúp anh ấy ư?”
“Ta biết có một cách vô cùng nguy hiểm. Người trói linh hồn huynh ấy với lời nguyền giết chốc là một kẻ ta quen biết, người đó rất tàn ác, muốn gặp kẻ này còn khỏ hơn lên trời. Chỉ có điều ta không biết được lý do tại sao huynh ấy lại bị trói buộc với nó. Cách đương nhiên là có, nhưng phải tìm ra nguyên nhân mới giúp được.”
Vô Âm nói:
“Các ngươi không cần giúp ta, ta chỉ giết ả là xong, đừng tìm cách cản trở.”
Trúc Chi châm chọc:
“Dù anh biết được chị ấy chính là người trong lòng của anh, anh vẫn muốn giết chị ấy?”
Nhất Uy mở miệng nói giọng khàn khàn:
“Ta có cách khôi phục ký ức của hắn.”
Huyết Yêu nhìn Nhất Uy hơi lo ngại, giọng nói này ngữ điệu ấy chắc chắn không phải Nhất Uy, đích thị là thần kiếm trong người Nhất Uy nói vọng ra qua đôi môi của cậu ấy. Huyết Yêu tức giận nói:
“Một lần nữa ngươi dám chiếm thân thể của Nhất Uy, đừng trách ta.”
Nhất Uy nhếch mày, cậu không nhượng bộ Huyết Yêu mà nói:
“Huyết Yêu, chúng ta coi như là bằng hữu thân thiết ta mới nhắc nhở ngươi, phần linh khí của Kim Quy nằm trọn trong bổn kiếm. Đáng lý ngươi nên giúp Nhất Uy sở hữu hoàn toàn sức mạnh từ bổn kiếm hơn là lo những chuyện bao đồng nhảm nhí. Bổn kiếm đang đợi ngươi toàn tâm toàn ý chỉ dạy cho Nhất Uy, nhưng ngươi toàn khiến bổn kiếm thất vọng. Vào những lúc quan trọng nếu bổn kiếm không ra tay tương trợ Nhất Uy có thể đã mất mạng rồi. Ngươi không muốn tìm ra thanh kiếm ấy trước sao? Ta có linh cảm sẽ có người tìm nó trước chúng ta, nhất khi biết được tiểu ma vương tồn tại trên đời này.”
Phần hồn của Nhất Uy điên tiết nói:
“Đừng nói nhiều, hãy vào vấn đề chính. Ngươi nói có cách giúp họ ta mới cho ngươi hiện thân, còn nhiều lời đừng trách ta, ta sẽ bẻ gãy thanh kiếm này.”
Thần kiếm bực mình đáp trả:
“Thật không hiểu nổi ý chí của ngươi, Nhất Uy. Cha của ngươi hoàn toàn sở hữu được bổn kiếm.”
“Ta không phải Kim Quy, đừng trông chờ vào những chuyện viễn vông nữa.”
“Nhưng ta không thể thần phục bởi cậu nếu như cậu không có ý chí chiếm hữu ta. Cậu phải muốn có ta như vậy ta mới có thể hoàn toàn thuộc về cậu. Sau này gặp những kẻ thù mạnh hơn ta không thể cứ chiếm lấy thân xác của cậu mà chiến đấu thay cậu được.”
Nhất Uy tự nói một mình như một thằng điên, nếu Thanh Lâm chưa biết chuyện chắc chắn sẽ cho rằng cậu bị tâm thần phân liệt ngay. Huyết Yêu nhận ra những lời thần kiếm nói đều có lý. Đáng lý hắn nên trợ giúp Nhất Uy sở hửu thần kiếm, nhưng những việc của hắn đếm không xuể không thể nào tập trung cho Nhất Uy được, hắn định sau khi xong chuyện với Vô Âm sẽ giúp Nhất Uy một tay.
Nhất Uy cũng biết thần kiếm chỉ có ý tốt, đôi mắt của cậu vẫn một bên xám một bên đen trông hơi kì dị. Thần kiếm nói tiếp:
“Lần này ta sẽ giúp ngươi một lần Huyết Yêu, ta sẽ giúp tên đó khôi phục ký ức, lần sau tự mình làm lấy bổn kiếm nhất định không xen vào. Ngươi đừng quên, bổn kiếm mặc dù chỉ là một thanh kiếm nhưng vẫn là một thần kiếm, tuổi thọ của bổn kiếm có khi còn hơn cả ngươi.”
Trúc Chi nói:
“Được rồi, đừng gây nhau nữa, nếu thần kiếm như anh tự tin như vậy thì giúp chúng tôi đi, dù sao chúng ta cũng cùng một đội với nhau, anh còn nhiều lần giúp đỡ chúng tôi như vậy.”
Thần kiếm gật đầu khen ngợi Trúc Chi. Hắn quay sang nói với Huyết Yêu:
“Cách này tuy đơn giản nhưng không hề giản đơn, nó rất nguy hiểm. Muốn giải lời nguyền cho Vô Âm chỉ có cách giết kẻ đã đặt lời nguyền đầu tiên, kẻ đã biến Vô Âm thành một tên sát thủ.”
Huyết Yêu tỏ ra kiên nhẫn:
“Ta biết. Ta biết kẻ đó là ai, nhưng muốn tìm kẻ đó cũng không đơn giản gì.”
Thần kiếm nói tiếp:
“Việc giấu ký ức của một linh hồn đòi hỏi phải có pháp lực cự kì cao, ta nhắc lại: một con quỷ, tà thần, pháp sư hay yêu tinh không có loại pháp lực này; người này chắc chắn là một thần tiên. Có điều ta không hiểu được, thần tiên nào lại có hứng thú tham gia vào mấy vụ trộm ký ức của ác thần?”
Huyết Yêu nói tiếp:
“Trừ phi vị thần tiên này không muốn phần ký ức đã trộm mất đó bị người khác phát hiện, có nghĩa là một phần ký ức của Vô Âm có ảnh hưởng lớn đến người này nên mới ra tay cướp đoạt.”
“Đúng vậy.”, thần kiếm cười rồi nói, “Ta sẽ giúp hắn khôi phục ký ức, chuyện điều tra giao lại cho mấy người, ta không giỏi khoản này. Hứa với ta xong chuyện này hãy giúp Nhất Uy mạnh lên, như vậy ta mới yên tâm say giấc ngủ không hiện lên lo chuyện vớ vẩn của các người.”
Nhất Uy cáu tiết:
“Vào chuyện chính đi, làm thế nào khôi phục được ký ức của Vô Âm.”
“Cái này phải nhờ cô ta.”, Thần kiếm trong thân xác của Nhất Uy chỉ tay về phía Trúc Chi.
Trúc Chi không biết thần kiếm có ý gì khi nói như thế, cô không có mối liên hệ mật thiết nào với Vô Âm ngoài bài hát của đôi tình nhân Thiếu Sơn – Tâm An, mà cô khó mà biết được tại sao mình biết đến nó.
Chẳng để Trúc Chi và mọi người đợi lâu, thần kiếm giải thích ý của mình:
“Cô có linh khí rất mạnh mặc dù đã được Huyết Yêu chê đi bằng sợi dây chuyền kia nhưng không qua được mắt của bổn kiếm, tức những người có thần khí khác cũng sẽ nhìn ra được.”
Trúc Chi hỏi:
“Điều này thì liên quan gì tới việc cứu Vô Âm.”
“Liên quan đến mọi thứ.”, Thần kiếm nói, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Nhất Uy, họ muốn nghe Nhất Uy nói tiếp (thật ra người đang nói là thần kiếm trong người cậu), duy chỉ có Huyết Yêu hơi tránh né chuyện linh khí của Trúc Chi hắn thật lòng không muốn thần kiếm nói về nó ngay lúc này, thời điểm này chưa thực sự thích hợp để Trúc Chi biết về nó.
Thần kiếm không hiểu được nổi lòng của Huyết Yêu, hắn cứ nói huỵch toẹt ra:
“Nếu biết sử dụng linh khí của mình, cô cũng sẽ là một người hữu ích đấy.”, Nhất Uy quay sang đối diện trực tiếp với Huyết Yêu, “Giờ vào việc chính, ta đoán ngươi đang sở hữu một bảo bối của Thủy Hà – con gái của vua Thủy Tề. Theo như ta được biết trên cung tên ấy có một viên ngọc màu bạc đặc trưng của cổ, viên ngọc này chứa sức mạnh vô cùng lớn còn ngang ngửa với viên ác ngọc đính trên thanh kiếm của Quỷ nữa, nó không những có thể hồi phục nguyên khí của người ta mà còn giúp họ lấy lại những ký ức vốn mất đi. Chỉ có điều….”
Thanh Lâm rên rỉ:
“Chỉ có điều gì nữa? Liệu có nguy hiểm đến tính mạng cậu ấy không?”
“Đương nhiên có. Phải hỏi cô ta có chịu giúp Vô Âm lấy lại ký ức không.”
Huyết Yêu nói:
“Cách này không phải ta không biết, còn tưởng ngươi có cách nào hay ho hơn, rút cuộc cũng muốn cô ấy trở thành con tốt thí mạng.”
Vô Ảnh liếc Nhất Uy, gã tức giận:
“Con tốt thí mạng có nghĩa là gì? Một thần kiếm như ngươi dám dùng mạng sống của cô ấy đem đi thí sao? Ta không cho phép.”
Thần kiếm căm giận nhìn Vô Ảnh, hắn rút thanh kiếm trên thắt lưng của Nhất Uy ra và hướng vào trái tim của Vô Ảnh mà đâm tới, hắn còn nói thêm giọng trở nên tà ác:
“Một con quỷ như ngươi không có tư cách nói chuyện với bổn kiếm.”