Hai người ra công viên gần đó tìm một sân bóng rổ, vừa xem một đám thanh niên chơi bóng, vừa ngồi xuống giải quyết kem.
Thẩm Triệt ăn rất nhiệt tình, nhưng lúc quay sang lại thấy người kia vẻ mặt như táo bón, cái miệng nhỏ cứ mân mê thìa, kem trong hộp đều đã chảy hết.
Không thích ăn rau cần, thịt kho tàu chỉ ăn thịt nạc, ăn kem cũng không thích vị vani… còn cái gì nữa? Thói xấu lại nhiều như thế, nếu sau này thật có thể… ở cùng nhau hay linh tinh gì đó, chắc chắn còn khó hầu hạ hơn bạn gái cho xem. Nghĩ là thế nhưng khóe miệng Thẩm Triệt lại không tự giác nhếch lên cười, nhưng mà cuối cùng tôi cũng có thể tìm được một thứ anh thích. Nghĩ đến đây trong lòng càng vui vẻ hơn, lại cười cười nói: “Thực sự ăn không vô thì vứt đi thôi.”
Ném đi thì cậu sẽ bày ra cái vẻ mặt gì? Tần Tu xúc một thìa lớn đưa lên miệng: “Tôi đang ăn.”
Ánh mắt Thẩm Triệt không tự giác lại dừng trên nửa gương mặt nghiêng nghiêng của Tần Tu. Bây giờ hai người đang ngồi cùng nhau ăn kem chứ không phải thân phận chim cánh cụt, quả thật giống như đang mơ. Tần Tu dạo gần đây đều vuốt hmớ tóc dài ra sau đầu, có thể là do mấy lọn tóc đã dài quá, không còn một anh chàng tóc dài lãng tử nữa cũng thật là tiếc, bởi vì lúc để thả mớ tóc dài, Tần Tu sẽ càng đẹp hơn, cái trán lộ ra lại càng anh tuấn. Nhưng mà, dù sao cũng là hoa khôi trường, để kiểu gì thì cũng đẹp hết o(≧▽≦)o
Quả bóng rổ bỗng nhiên đập vào bảng, đổi hướng bay sang bên này. Tần Tu còn đang cúi đầu mải ‘quyết chiến’ với hộp kem, lúc nhận thấy được có cái bóng đang bay nhanh tới, ngẩng đầu lên đã nghe “bộp” một cái, Thẩm Triệt không biết từ lúc nào đã đứng dậy che trước người Tần Tu, vững vàng đón được quả bóng.
Tần Tu ngẩng đầu nhìn chàng trai tóc xoăn. Bạn học Thẩm bắt được bóng cúi đầu nhìn anh cười cười. Bộ dáng kia anh nhìn thấy mà vừa tức vừa buồn cười. Cậu cảm thấy giúp tôi cản viên đạn lại nên đắc ý đến như thế sao?
“Ê, anh bạn!” Đám thanh niên dưới sân bóng ra hiệu về bên này, Thẩm Triệt vươn tay ngắm vào rổ nhẹ nhàng ném một cái, trái banh màu cam vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ, chui vào rổ.
Trên sân bóng truyền đến tiếng huýt sáo và vỗ tay, Tần Tu lười biếng liếc nhìn Thẩm Triệt: “Đánh bóng rổ cũng không tệ lắm.”
“Hồi học cao trung tôi ở trong đội tuyển bóng rổ đấy.” Thẩm Triệt ngồi xuống, tay đặt lên đầu gối, cười nhìn về phía hai chàng trai đang chơi một chọi một trên sân bóng, nhưng vừa nhớ đến thời cao trung của mình, ánh mắt Thẩm Triệt lại bất giác ủ rũ xuống. Thời niên thiếu của cậu ắt không thể nào né qua mà không nhắc tới cái tên An Gia Miện được. Năm thứ nhất cao trung kết thúc, khi cậu đang ở đội tuyển đại diện cho trường tham gia giải thi đấu khu vực, An Gia Miện đã thẳng thừng phân rõ giới hạn với nhà cậu.
“Anh thì sao?” Thẩm Triệt quay đầu hỏi, “Thời cao trung chắc là CLB kịch nhỉ?”
Tần Tu lạnh lùng liếc xeo người bên cạnh một cái: “Tôi nhất định phải tuân theo con đường trưởng thành của thần tượng nhà cậu sao?”
An Gia Miện thời cao trung là tham gia CLB kịch, cho nên anh cũng phải thế ư? Nghĩ đến đây trong lòng Tần Tu như vừa nuốt phải con bọ. Thẩm Triệt, cậu dám đem tôi làm thế thân của An Gia Miện sao—
Thẩm Triệt không hiểu Tần Tu dẩu môi, ánh mắt tự nhiên lạnh lẽo như thế là có ý gì: “Tôi đâu nghĩ như vậy, chỉ là thấy anh diễn xuất tốt thế, nên tôi nghĩ anh đã có kinh nghiệm ở mặt này từ hồi học cao trung.”
“Tôi hồi sơ trung là trong đội bóng rổ, lên cao trung thì vào đội tuyển tennis.” Sắc mặt gấu Bắc Cực lúc này mới dịu xuống.
Thẩm Triệt cả kinh, không ngờ rằng Tần Tu còn từng chơi bóng rổ, thật sự không tưởng tượng nổi một bạn học Tần tuấn mỹ thanh tú như phù dung kia so tài với đám nam sinh cao to đen hôi trên sân bóng rổ sẽ như thế nào. Không biết cầu thủ đội đối phương là nên phòng thủ anh hay là đi ôm anh đây.
“Anh chơi vị trí nào?” Thẩm Triệt không khỏi tò mò.
“Hậu vệ dẫn bóng.”
….Có lầm không đấy, thật là PG sao? Thẩm Triệt há hốc miệng không thể tin được. Nói như vậy chơi còn không tồi sao?
“Cậu nhìn cái kiểu gì vậy? Cậu nghĩ tôi đang chém gió hay là nghĩ tôi không có tư cách chơi PG?”
Thẩm Triệt ngẩn người, chợt cao hứng đứng lên: “Vậy hôm nào chúng ta hẹn mấy người Khải đại thủ đi chơi bóng đi?”
“OK.” Tần Tu lười biếng cúi đầu nhấm nháp một miếng kem, “Muốn một chọi một cũng không thành vấn đề.”
Người bên cạnh đột nhiên im lặng, Tần Tu nhíu mày, ngẩng đầu vừa thấy vẻ mặt của tên đần kia đúng là đang nóng lòng muốn tỷ thí.
***
Bóng rổ là của mấy anh bạn dưới sân cho mượn. Mấy cậu thanh niên vừa chơi đấu đối kháng mệt nhoài, ngồi ở vạch biên xem trận kịch chiến 1 on 1 hừng hực khí thế trên sân bóng. Tầm nhìn trong công viên lúc xế chiều cũng hẹp lại, bóng rổ dộng bộp bộp trên nền sân cứng, nhịp lúc nhanh lúc chậm, phe tấn công đột nhiên chợt lách người—
“Cái đuệch!”
“Người -bóng phân chia!”
“Đẹp trai tợn!”
Khán giả bên ngoài sân đang xem cuộc chiến không hẹn mà cùng đứng lên, tiếng huýt gió vang lên ầm ĩ, Thẩm Triệt kinh ngạc qay đầu lại nhìn về phía bóng người nháy mắt đã lách qua sự phòng thủ của cậu. Tần Tu đã lấy lại bóng vừa tách ra, ánh nắng chiều dần nhạt, người bên dưới rổ nhẹ nhàng nhảy lên một chút, mớ tóc đen mềm mại nhẹ nhàng tung bay, trái bóng màu cam đáp lời rơi vào rổ. Đây là lần đâu tiên Thẩm Triệt phát hiện hóa ra động tác ba bước lên rổ cũng đẹp không kém gì động tác dunk.
Đấu qua lại năm hiệp, điểm số là 5:0 hù chết ngơời! Thẩm Triệt khó mà tin nổi chính mình lại không thể một lần phòng thủ thành công Tần Tu, thậm chí khi tấn công còn bị bạn học Tần thân là hậu vệ dẫn bóng hai lần cướp bóng phản công thành công.
“Yếu muốn chết.” Tần Tu xoay trái bóng rổ đi tới, “Còn như vậy tôi sẽ vượt qua cậu mà dunk đấy.”
Thẩm Triệt đón lấy trái banh Tần Tu ném qua, đập đập dưới tay, còn nghiêm túc nheo mắt. Đừng đắc ý quá sớm, tôi còn một lần tấn công nữa đấy, trước sau gì cũng qua được anh!
Hai người khom lưng giằng co nhau ở vạch ba điểm. Tần Tu nhìn chăm chú ánh mắt Thẩm Triệt, đối phương tập trung bộ dáng như một con mèo khiến anh nhịn không được lại muốn trêu chọc: “Muốn vượt qua tôi, cậu còn chưa đủ trình.”
Thẩm Triệt có chút xù lông, nhưng lại có vẻ như đang cố gắng không để nụ cười đầy ngạo khí kia làm cho tê liệt, vậy là mở miệng làm khẩu hình nói ra chữ “Hoa khôi trường”.
Đây quả đúng là tử huyệt của Tần Tu, mặt ngay lập tức đen thui. Thẩm Triệt chớp cơ hội lách người một cái, Tần Tu nhanh chóng hướng sang phải duỗi tay ra cản đường, Thẩm Triệt giữa chừng bỗng hãm lại, ngoặt sang trái đột phá.
Chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt Tần Tu khi bị động tác giả của mình bỏ lại phía sau thôi cũng thấy hả hê rồi, Thẩm Triệt hưng phấn nhảy lên dunk, tay phải cầm bóng hướng tới cái rổ mạnh mẽ úp bóng, tiếp đó đột nhiên như đụng phải một bức tường.
Trong khoảnh khắc nhảy lên đối diện với ánh mắt xinh đẹp sắc bén của Tần Tu, Thẩm Triệt quả thực bị dọa một trận! Quả bóng trong tay rơi vào tay Tần Tu, bị một lực mạnh mẽ đánh bật ra xa!
Lực đánh kia mạnh mười phần, lại là từ chính diện hung hăng đập mạnh xuống, Thẩm Triệt bị lực va đập kia chấn động, lúc rơi xuống đất cũng không đứng vững được, trọng tâm nghiêng lại phía sau, “bẹp” một cái ngã ngồi xuống đất, cả người đều đờ đẫn. Khán giả ngoài sân cũng choáng váng. Miếng ăn đến miệng rồi còn bị cướp mất. Đúng là nghẹn khuất đến chết luôn mà! Anh trai tóc xoăn kỹ thuật thực ra cũng không tồi, chỉ là, đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía trái bóng rổ rơi xuống đất, lăn về phía một đôi chân, một bóng người đẹp trai đến mức người ta không dám nhìn thẳng — anh trai xinh đẹp kia quả thực là phi nhân loại mà!
Tần Tu nhìn đầu quắn vừa chịu đại đả kích, hai tay chống phía sau vẫn còn ngồi dưới đất, tâm trạng anh ngược lại rất vui, kéo nhẹ áo đi qua, khoanh chân ngồi bệt xuống nghiêng đầu nói: “Tôi lợi hại không?”
Thẩm Triệt tỉnh lại, tâm nói anh đúng là đồ không biết xấu hổ, thế mà cũng tự nói ra được. Nhưng mà… Bạn học Thẩm ngẩng đầu đón ánh trời chiều chiếu vào người. Tần Tu vẻ mặt kiêu ngạo. Mình phải tự đánh trống lảng đi thôi, quả nhiên không hổ là người tôi nhìn trúng nha, ừ, nghĩ như vậy là trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.
“Anh là người thứ hai cướp bóng đến rổ của tôi như vậy đấy, có phải PG nào cũng dũng mãnh như thế không nhỉ.” Thẩm Triệt vươn người đứng lên, vén vạt áo T-shirt lên lau mồ hôi đã chạy xuống tận cằm, dừng lại một chút mới phát giác Tần Tu đang ngồi trên mặt đất đang ngẩng đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn chòng chọc thắt lưng vừa lộ ra của cậu, lúc này mới đỏ mặt buông vạt áo xuống. Tần Tu mặt mũi cũng đầy mồ hôi, nhưng người ta cũng không tùy tiện lấy vạt áo lau mặt như vậy. Đây quả nhiên là sự khác biệt giữa con cóc và thiên nga mà.
Tần Tu dời tầm mắt, cổ họng khô khốc nói: “Còn có ai từng đoạt bóng của cậu?”
Thẩm Triệt đột nhiên sửng sốt, một lúc lâu sau mới ầm ờ nói: “….Anh trai tôi.”
“Cậu có anh trai?” Tần Tu liếc xéo hỏi. Cậu từ nhỏ hẳn là bị anh trai ăn hiếp đến tận lúc lớn, nghĩ đến đây Tần Tu không hiểu sao lại thấy khó chịu.
Thẩm Triệt miễn cưỡng cười cười, đổi đề tài: “Hai là chơi thêm hai ván nữa đi?”
Cậu nhất định phải thắng tôi một ván mới chịu ngừng đúng không? Tần Tu xoay người cầm quả bóng ném trả lại cho mấy anh bạn đang ngồi ở bên sân: “Cám ơn!”
Trên sân bóng rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ, Tần Tu đi dọc theo khán đài lên trên, hỏi người đi đằng sau: “Cậu chừng nào thì dọn về?”