Trải qua một loạt chuyện ba Tô bị bệnh ung thư và qua đời, trong lòng mẹ Tô đã xem Chu Dịch như là con rể của bà, rất coi trọng anh, thường xuyên quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của anh.
Mẹ Tô là một bà nội trợ không có chủ kiến. Trước đây ở bên ba Tô thì luôn vây quanh chồng, bây giờ chồng không có ở đây, bà lại vây quanh con gái, luôn nghiên cứu làm đồ ăn ngon cho Tô Nam Tinh và Miêu Manh Manh.
Mỗi ngày Miêu Manh Manh đều cực khổ ăn ức gà luộc, thịt bò, rau luộc và salad trộn dầu giấm để giảm xuống còn 50.5kg. Khi nhìn thấy sắp giảm xuống còn 50kg, kết quả là mỗi ngày mẹ Tô đều nấu đồ ăn ngon bằng cả tâm huyết cho hai cô ăn, không hầm sườn heo thì là kho giò heo, làm cho Miêu Manh Manh quyết tâm giảm cân lại tăng thêm 2kg, bỗng chốc tăng lên 52.5kg, những nỗ lực trước đó đều uổng phí.
Miêu Manh Manh thực sự rất đau lòng, nước mắt chảy ròng ròng. Sau đó cô đã kháng nghị với mẹ Tô, nói: “Con và Tinh Tinh không thể luôn ăn thịt được. Buổi tối tụi con phải ăn rau thì mới có thể giảm cân và giữ vóc dáng.”
Khi nhắc tới những món salad đó, mẹ Tô chê bai: “Ăn mấy món rau trộn đó không ngon chút nào.”
Nhưng mà dưới yêu cầu của Miêu Manh Manh và Tô Nam Tinh, mẹ Tô vẫn nghiên cứu làm thức ăn nhẹ cho hai cô. Sau khi làm thử vài lần, bà cũng đã quen tay, trang trí đĩa salad còn đẹp hơn Tô Nam Tinh, chú trọng đến cách kết hợp màu sắc và khẩu vị, ngay cả bí đỏ cũng được nướng trong lò, ăn có vị ngọt hơn.
Tô Nam Tinh và mẹ Tô đã dần dần thích nghi với cuộc sống mới. Về chuyện ba Tô để lại căn nhà nhỏ hơn 30 mét vuông, cuối cùng cô và chú vẫn gặp mặt nói chuyện thẳng thắn. Do chú của cô đã chọc ba Tô tức hộc máu, sau đó ba Tô còn phát hiện ra mình bị ung thư thực quản và qua đời, cho nên trong lòng ông ấy vẫn luôn áy náy.
Ông ấy nghĩ tới mẹ và anh của mình đều chết vì bệnh này nên cũng rất sợ.
Với lại dù sao căn nhà 30 mét vuông này cũng là do ba Tô đã bỏ tiền ra mua vào lúc còn khá giả. Nếu không phải do đứng tên bà nội Tô thì ông sẽ không được chia phần nào từ căn nhà này.
Sau đó chú và Tô Nam Tinh đều không có thông qua tòa án, hai người đã chia đều căn nhà này, niêm yết giá bán thông qua môi giới bất động sản.
Do bà nội Tô và ba Tô đều đã qua đời nên phải trải qua một số thủ tục pháp lý trung gian, thế nhưng cuối cùng căn nhà vẫn được bán ra với giá 2.1 triệu tệ. Quả nhiên học khu trung học bậc nhất toàn tỉnh cũng không tầm thường.
Sau khi Tô Nam Tinh nhận được tiền, trước tiên cô sẽ trả hết nợ trong nhà, còn cẩn thận đốt hết từng tờ giấy nợ mà ba Tô đã viết cho từng người.
Sau khi trả hết nợ, số tiền bán nhà vẫn còn dư ra 150 nghìn tệ. Lúc ba Tô bị bệnh, Tô Nam Tinh chỉ xài chưa tới 100 nghìn tệ từ trong tấm thẻ mà Chu Dịch đưa cho cô. Cô cũng đã chuyển vào cho đủ hai triệu tệ trong tấm thẻ đó, cất vào ngăn kéo tủ trong nhà Chu Dịch.
Mặc dù yêu nhau, nhưng mà có một số chuyện Tô Nam Tinh vẫn rất kiên quyết.
Nếu cảm thấy tìm được một người bạn trai khá giả là có thể ở nhà hưởng thụ hạnh phúc, chỉ dựa vào người ta thì người phụ nữ đó cũng chỉ như vậy suốt cả đời.
Mặc dù xã hội này có rất nhiều bất công và hạn chế với phụ nữ, nhưng mà bởi vì như vậy nên mới cần phải cố gắng nhiều hơn.
Bất cứ lúc nào cũng không được từ bỏ tính độc lập và những nỗ lực của mình.
Thật nhẹ nhõm cả người khi không còn nợ nần nữa. Cuối cùng Tô Nam Tinh và mẹ Tô cảm thấy tảng đá lớn đè trên đầu bọn họ trong nhiều năm qua đã không còn nữa, rốt cuộc bọn họ đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó, Chu Dịch cũng trở về, chạy tới nhà mới của Tô Nam Tinh để ăn mừng.
Miêu Manh Manh và Tô Nam Tinh cũng không có ăn rau để giảm cân nữa, mẹ Tô đã trổ tài tay nghề làm một bàn ăn thịnh soạn.
Trên bàn ăn, bà liên tục gắp đồ ăn cho Chu Dịch, nào là sườn heo, chân giò, gắp thịt cá đến đầy chén. Mẹ Tô càng nhìn con rể càng thấy hài lòng, liên tục nói: “Đại Dịch gầy đi rồi, ăn nhiều một chút để bồi bổ thêm.”
Chu Dịch cũng cố gắng ăn hết, đến tối Tô Nam Tinh đưa Chu Dịch xuống dưới lầu. Có mẹ Tô ở đây nên Tô Nam Tinh và Chu Dịch không còn được thuận tiện giống như trước nữa. Hơn nữa bởi vì chuyện của ba Tô nên Chu Dịch đã “ăn chay” khá lâu.
Tối hôm đó lúc xa nhau, Tô Nam Tinh vốn dĩ muốn hôn anh một cái, kết quả là mới hôn một cái đã bị Chu Dịch kéo vào trong lòng và ôm hôn. Sau đó, anh đã dứt khoát kéo cô vào trong xe, lái thẳng về nhà anh.
Tô Nam Tinh phản đối: “Mẹ của em vẫn còn ở nhà đấy.”
Chu Dịch liền gọi điện thoại cho Miêu Manh Manh, nói với cô ấy: “Cảm phiền em giúp anh nói với thím là tối nay Nam Tinh sẽ ở lại chỗ anh.”
Ở đầu dây bên kia, Miêu Manh Manh gọi mẹ Tô: “Dì, Nam Tinh đã đến nhà của Chu Dịch rồi.”
Mẹ Tô cũng nói vọng ra: “Vậy con nói với Nam Tinh là đừng có chạy về gấp, cuối tuần nên ở bên Đại Dịch, làm chút đồ ăn ngon cho Đại Dịch. Dì đã có Miêu Miêu rồi, đừng có lo lắng cho dì.”
Miêu Manh Manh lại đưa điện thoại đến sát bên tai và nói: “Đã nghe rồi chứ?”
Tô Nam Tinh thực sự đã bị bọn họ làm cho không thể nổi giận, cười nói: “Mấy người này thật là…”
Tối hôm đó, hai người đã lăn qua lăn lại rất lâu. Lúc Chu Dịch tiến vào, Tô Nam Tinh vẫn cảm thấy cơ thể của cô hơi không thích ứng được. Sự lấp đầy đột ngột và thỏa mãn khiến hai người đều cảm thấy rất sung sướng, có chút mới mẻ và kích thích.
Vừa mới bắt đầu, Chu Dịch còn muốn kiềm chế, sau đó vừa mới chạm vào đã không thể buông ra, anh nắm lấy eo thon của cô và liên tục va chạm. Tô Nam Tinh chỉ có thể bám vào người anh, đôi gò bồng tuyết trắng áp sát vào người anh, cọ xát đến mức làm cho ngọn lửa trong người Chu Dịch tăng lên.
Tối hôm đó lúc kết thúc, hai người đều đã đầm đìa mồ hôi.
Sau khi hơi thở đã ổn định trở lại, hai người mệt mỏi ôm lấy nhau.
Tô Nam Tinh lắng nghe tiếng nhịp tim đập làm cô cảm thấy yên tâm của Chu Dịch, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh và nói: “Khoảng thời gian từ lúc ba em bị bệnh đến lúc ra đi đã gây thêm rất nhiều phiền phức cho anh. Anh bận rộn với công việc mới bên kia mà còn phải lo lắng cho em, chủ yếu đều là anh chạy đi chạy về hai bên.”
Có những cuối tuần sau khi Chu Dịch về bên này còn phải làm việc đến đêm khuya. Cho dù là vậy, anh vẫn đến giúp đỡ cô, để cô nhìn thấy mặt anh, cho cô sự ủng hộ và chỗ dựa.
Chu Dịch nói: “Đã đi theo anh thì cũng không cần phải nói ra những lời khách sáo như vậy nữa.”
Tô Nam Tinh nói: “Đúng vậy, sẽ không nói nữa. Nhưng em muốn nói cho anh biết là em luôn đặt những gì anh bỏ ra cho em ở trong lòng.” Cô còn nói: “Ba em còn có lời trăn trối, nếu sau này anh không làm chuyện gì có lỗi với em thì cả đời này em không thể rời xa anh.”
Chu Dịch không nhịn được cười, nói: “Ngày mai anh phải thắp nhang cho chú, nói cho chú biết là cả đời này anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, cho nên em sẽ không thể rời khỏi anh.”
Tô Nam Tinh cũng mỉm cười và nói: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù anh đuổi em đi thì em cũng sẽ không đi.”
Cám ơn anh vì đã dành cho em những sự giúp đỡ chân thành nhất vào lúc em gặp khó khăn nhất.
Đối với em, sự ủng hộ và giúp đỡ này đều đáng giá hơn ngàn vàng, cả đời này không thể nào quên, vừa là ân tình, vừa là tình yêu.
Hai người lại trò chuyện một hồi, sau đó Chu Dịch tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Tô Nam Tinh buồn ngủ đến mức mơ mơ màng màng, nép vào lồng ngực của Chu Dịch, cơn buồn ngủ đã kéo đến.
Trong bóng tối, Chu Dịch bỗng khẽ hỏi: “Nam Tinh, em có muốn đến thành phố B với anh không? Ở bên anh có được không?”