Để cái tên Hoàng Nghĩa Hành xếp đến sương phòng của bọn Trần Trình.
Ai cũng biết, đạo trưởng Giải Nguyên Chân là người có tinh thần trách nhiệm nhất.
Còn Đường Tần, Tống Nguyệt Mi và Trần Trình hai đàn bà và một thằng nhóc nhà giàu vắt mũi chưa sạch, buổi tối xảy ra chuyện gì làm sao bảo vệ gã được?
Về việc La Vinh Bỉnh đụng phải bình gốm đen, La Vinh Bỉnh chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho đạo trưởng Giải biết.
Coi như đụng phải bình gốm đen xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, suy cho cùng Giải Nguyên Chân vẫn là đạo sĩ phủ Thiên Sư, việc một đạo sĩ cứu người là điều đương nhiên!
Hơn nữa, không có gì đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đó, sao lại báo ra cho người ta kiêng kị?
La Vinh Bỉnh che giấu chuyện của mình mà không chút chột dạ, sau khi dọn dẹp sương phòng xong, gã ngủ trước trong góc cạnh tường. Như vậy, dù buổi tối có thứ gì tiến vào thì ba người bên ngoài sẽ là người gặp nạn đầu tiên.
Không biết có phải mưu đồ của gã thật sự có hiệu quả hay không. Cả đêm nay, mới đầu còn cảm thấy sàn nhà trại lâu vừa ẩm ướt và có mùi mốc meo, nhưng một lúc sau thế mà đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc ngủ say, một cơn ớn lạnh lan khắp mặt đất.
La Vinh Bỉnh bỗng nhiên tỉnh lại —— không đúng, gã chưa tỉnh lại, mí mắt vẫn dính như keo đè nặng lên con ngươi.
Chỉ có điều gã nhìn thấy… thấy một cái gì đó đang đứng ở cửa.
Màu trắng bệch, xếp thành hàng đứng ở nơi đó, cứng đơ cúi người về phía trước, giống như đang… tìm kiếm ai đó trong phòng!
Ngay khi “nhìn” thấy và cảm nhận được những thứ đó, cảm giác lạnh thấu xương chạy dọc theo sống lưng La Vinh Bỉnh. Gã phát rồ muốn mở bảng điều khiển trò chơi của mình, hệ thống lại như biến mất không có phản ứng gì cả. Hơn nữa, một giây trước, những bóng người trắng vẫn còn đứng trước cửa.
Một giây sau, chúng đã “tay trong tay” xếp thành hàng gần góc tường.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên, La Vinh Bỉnh cứng đơ muốn giật lấy dao ở bên cạnh trước khi ngủ, nhưng ngón tay lại dán chặt như mí mắt.
… không sao không sao, mắt của gã vẫn nhắm, chỉ cần không mở mắt ra những quỷ quái này chẳng là gì!
Tim La Vinh Bỉnh đập thình thịch gần như muốn nổ tung.
Gã càng muốn cảnh cáo mình không nên chú ý đến những thứ đang đến gần, hàng bóng người màu trắng trong mí mắt nhắm nghiền của gã ngày càng gần gã hơn —— tại sao rõ ràng gã không mở mắt lại vẫn trông thấy những thứ đó? Trong căn phòng tối đen như mực, hàng người trắng bệch tới gần.
Chúng nó “kiễng chân” cứng đơ cúi người về phía gã.
“A a a ——”
Tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn phát ra trong cổ họng La Vinh Bỉnh.
Chỉ có điều, cả phòng lẫn phòng livestream vẫn lặng ngắt như tờ.
Khán giả trong phòng livestream không thấy trong bóng tối có bất cứ thay đổi nào, cơ thể La Vinh Bỉnh chỉ hơi co giật ở trong góc. Ký hiệu đầu lâu ở góc trên bên phải phòng livestream lóe lên, chuyển sang trạng thái màu đỏ tươi và hơi đen [đốt xương: 1/1]. Trên tường có những hàng chân cứng ngắc đang nắm tay nhau lại có thêm một cặp khác.
Trên bảng người chơi hiện ra hai dòng chữ đỏ tươi nhấp nháy, mỗi dòng lại thêm một câu mới.
[Cấm kỵ 1: Qua đêm ở Cốt Bà Lâu, đừng nhìn chúng.] [Nhắc nhở: Chúng nó kiễng chân, chúng nó im lặng, chúng nó xếp thành hàng tìm nè tìm, gã trở thành chúng nó.]Sáng sớm hôm sau, một tiếng thét chói tai đánh thức mọi người trong sương phòng tầng hai và tầng ba. Hầu như mọi người đều đổ xô vào sương phòng của Giải Nguyên Chân.
“Sao thế… đệt cụ!”
Trần Trình vừa mới thốt ra nửa câu dò hỏi đã đổi thành một câu “đệt cụ” đầy khiếp sợ.
Chỉ thấy, một bộ “da xác chết” nằm ở góc tường đang rỉ ra nước đen. Ngoài “da xác chết” mọi người không tìm được từ nào để miêu tả thi thể của người chơi này, cả người mềm nhũn, giống như một chiếc túi da người không xương, “bãi” trên mặt đất, vậy mà chết trong tình huống Giải Nguyên Chân gác đêm.
Chết còn vô cùng thê thảm, xương cốt toàn thân biến mất dù không có một vết thương.
Giải Nguyên Chân nửa ngồi xổm trên mặt đất, khuỷu tay gác lên đầu gối, vẻ mặt chán nản, mơ hồ hiện ra vài phần tự trách. Cao Hạc ngồi xổm bên cạnh kiểm tra thi thể, xác nhận không còn sót lại một khúc xương. Da xác chết này trong tay Cao Hạc giống như miếng thịt nát được bọc trong lớp màng mỏng, nhẹ nhàng lắc lư.
“Ọe ——”
Thấy Cao Hạc lật da xác chết mềm nhũn đó, Hoàng Nghĩa Hành và mấy khán giả phòng livestream có năng lực chịu đựng kém thiếu điều muốn mửa ra.
Vệ Ách đi xuống từ tầng ba, bọn Trần Trình đã chen chúc sương phòng đến chật kín.
Trước khi bước tới, ống quần batik Điền Miêu của Vệ Ách hơi lắc lư.
Cậu đứng ở ngoài đám người, liếc qua khoảng trống giữa đám người nhìn vào trong, mơ hồ thấy chiếc “da xác chết” ứ đọng, lập tức chuyển sự chú ý sang mấy bình gốm đặt ở góc tường sương phòng.
Khác với buổi tối, vào ban ngày mấy bình gốm này dường như lập tức chìm vào im lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tống Nguyệt Mi phản ứng nhanh, lúc này cô đã rơi nước mắt, dường như vô cùng sợ hãi quay sang hỏi Thốn Dịch: “Anh Thốn, chuyện gì… đã xảy ra vậy?”
Thốn Dịch chen chúc bên ngoài đám người, tay chân luống cuống gãi đầu. Cậu ta nhìn xung quanh, thoáng thấy A Lang Điền Miêu và Vệ Ách đi xuống lập tức chen ra hỏi: “A Lang, chuyện gì xảy ra thế, tại sao trong trại lâu đột nhiên có người chết?”
A Lang Điền Miêu không trả lời mà chỉ ra hiệu.
[Bà muốn gặp mấy người.]Sau khi ra hiệu, A Lang Điền Miêu cao gầy tự bước lên cầu trang trại lâu.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác —— hắc bà, muốn gặp họ.
Họ vẫn chưa nói chuyện với hắc bà, nhưng từ tối qua đến giờ toàn bộ quá trình A Lang Điền Miêu đều cùng ở một chỗ với họ. Sao hắc bà biết họ, lại còn chịu gặp họ?
Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Vệ Ách đã đứng thẳng lên, đi theo A Lang Điền Miêu bước lên cầu thang dốc đứng.
Vệ Ách làm việc, trước sau như một cậu không hề chào hỏi, chứ đừng nói đến giải thích.
Bọn Giải Nguyên Chân và Đường Tần đã quen rồi.
Liếc mắt nhìn nhau với bọn Cao Hạc, cuối cùng vẫn đi theo. Mới vừa đi lên mấy bậc, một chùm ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trong nhà, hóa ra là góc thang tre từ tầng ba tầng bốn có một cửa sổ vừa cỡ đang mở toang.
Lúc này, gà trong trại gáy vang, ánh sáng dần ló dạng.
Cho đến lúc này, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ bộ dáng của trấn Cốt Thiêu ——
Từng khóm hoa bỉ ngạn đỏ như máu nở thành từng chùm giữa trại trúc xanh thẫm, lạ lùng và sặc sỡ đến khiến người ta thấy phát sợ.
