“Yên lặng! Yên lặng! Nguyên chủ, nếu như các người lại ầm ï như vậy, tôi có quyền kiện các người đang miệt thị tòa án!”
Thẩm phán Trương quát lớn.
Người nhà họ Tô vội vàng im bặt, nhưng mặt vẫn vô cùng hớn hở.
Xung quanh không ít người liên tục thở dài.
“Anh Lâm, bao lâu thì thuốc của anh mới có hiệu lực?”, Thảm phán hỏi.
“Một tiếng.”
“Nhưng bây giò đã qua nửa tiếng rồi, bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục. Hiệu quả của thuốc có vấn đề gì không?”
Thẩm phán Trương lại hỏi.
Để bệnh nhân đột quy khỏe hẳn trong vòng nửa tiếng… Đây đúng là một điều viễn vông.
*Thưa ngài, xin hãy cho chúng tôi thêm nửa tiếng nữa.” Kỷ Văn nghiêm túc nói.
Thẩm phán Trương cũng là một người kiên nhẫn, gật đầu nói: “Vậy thì, chúng ta chờ thêm nửa tiếng nữa vậy.”
*Vớ vẫn, quá là vớ vẫn, chuyện này nhất định sẽ bị vô số người cười nhạo, vụ việc này đơn giản là quá hoang đường.” Bà cụ Tô cười nói.
Liễu Tiếu Sinh lắc đầu: “Sau ngày hôm nay, tập đoàn Dương Hoa chắc chắn cũng sẽ xong đời.”
Đây không chỉ đơn giản là thân bại danh liệt.
Mã Hải không nói gì, nhưng trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
Kỷ Văn thì có vẻ như đang rất bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cơ thể anh ta đang hơi run lên.
“Tình Vũ, bà nghĩ Lâm tổng có thể thắng không?” Tô Quảng căng thẳng nói.
“Nhất định có thể thắng.” Trương Tình Vũ nghiêm túc gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn vào người đàn ông được gọi là Lâm tổng nói: “Với lại ông không phát hiện sao? Người này thật là xứng đôi với tiêu Nhan nhà chúng ta?”
Tô Nhan đan cẩn thận tỉ mit quan sát Lâm tổng nghe vậy thì khẽ run lên, vội vàng nói nhỏ: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Không phải mẹ đang nói sự thật sao? Lâm tổng trẻ tuỏi lại giàu có, gia thế chắc chắn không tầm thường. Con xem, rõ ràng cậu ta không cần phải xuất hiện, Mã Hải cũng có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng cậu ấy vẫn đứng lên, tại sao? Đây chẳng phải rõ ràng là vì con sao?” Trương Tình Vũ hào hứng hỏi.
“VI… vì con?” Tô Nhan kinh ngạc.
“Nếu không, con có thể giải thích tại sao cậu ấy lại phải đến đây không?”
“Chuyện này…” Tô Nhan có chút không nói nên lời, nhưng nếu có một người trẻ tuổi, giàu có, đẹp trai như vậy đứng lên vì mình thì ai cũng sẽ động lòng hết.
Nhưng Tô Nhan nhanh chóng lắc đầu.
“Mẹ, con đã kết hôn rồi, mẹ đừng có nói vớ vẫn nữa.”
“Kết hôn? Hừ, để mẹ nói cho con biết, nều như Lâm tổng thực sự thích con, mẹ không quan tâm con có lý do gì, con sẽ phải sẽ ly hôn với Lâm Dương ngay lập tức, nếu không con sẽ không có người mẹ này!”
“Cái này…” Tô Nhan sững sờ nói.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Mọi người lại nhìn về phía thầm phán Mục, nhưng thấy ông ấy vẫn nằm trêи xe lăn, cũng không có phản ứng gì. Mọi người ngay lập tức xôn xao hẳn lên.
“Đúng là không có tác dụng.”
Rất nhiều người cảm thán.
“Thưa thẩm phán, kết quả đã rõ ràng. Người của tập đoàn Dương Hoa đang lừa dối.” Liễu Tiếu Sinh cười nói.
“Haha, tôi đã nói rồi, Tập đoàn Dương Hoa là một đám lừa đảo và trộm cắp. Chính Lâm Dương đã lấy cắp đơn thuốc của chúng tôi và bán chúng cho Tập đoàn Dương Hoa. Thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa được sản xuất dựa trêи đơn thuốc của chúng tôi!”
“Thưa thầm phán, mau tống bọn họ vào tù đi, cả nhà Tô Quảng và Lâm Dương nữa!”
“Bọn họ có tội, đều là tội phạm!”
Tô Bắc, Tô Trân, Tô Mỹ Tâm và những người khác đứng lên nói lớn.
Bà cụ Tô cũng cười.
“Thưa thẩm phán, tôi muốn thử nghiệm ngay công thức thứ hai của Tập đoàn Dương Hoa và vui lòng áp đặt ngay các hạn chế cá nhân đối với Tô Quảng, Tô Nhan, Trương Tình Vũ, Lâm Dương và giám đốc điều hành của tập đoàn Dương Hoa. Bây giờ, họ có một nghỉ vấn chính là phạm tội! Mọi thứ trong tập đoàn Dương Hoa rất có thể là lừa đảo!”
Khang Giai Hào cũng thở phào nhẹ nhõm đứng dậy nói.
Ông ta cứ nghĩ vụ kiện này đã thua rồi, không ngờ sự xuất hiện của Lâm tổng này chẳng những không giúp gì được cho tập đoàn Dương Hoa, mà còn phạm phải sai lầm lớn.
Bằng cách này, Khang Giai Hào đã giành lại quyền kiểm soát.
Có lẽ mọi thứ trong tập đoàn Dương Hoa đều là lừa đảo. Thuốc mới của họ được tinh chế từ đơn thuốc của gia đình Tô…
Mọi người đang sôi sục.
Thẩm phán Trương liên tục gõ búa.
Tô Quảng và vợ hoảng sợ biến sắc.
Mã Hải bối rối.
Kỷ Văn cũng hơi hụt hãng, anh là một luật sư trẻ và không biết phải làm gì vào lúc này.
Cho đến lúc này, Lâm tổng, người đang đội chiếc mũ trêи đầu mới bắt đầu nói.
“Thẩm phán Mục, ông thử đứng lên xem.”
Câu nói đơn giản này ngay lập tức khiến khung cảnh im băi.
Mọi người đều tập trung nhìn vào thầm phán Mục.
“Tôi… tôi đã liệt nửa người rồi. Tôi sợ sẽ rất khó để đứng lên…”
Thẳm phán Mục khàn khàn ngắẳng đầu lên.
“Ông cứ thử xem.” Lâm tổng lại nói.
Thẩm phán Mục do dự, sau đó một tay chống lên tay vịn và run rẫy đứng lên.
Lâm tổng đi qua vài bước, anh cầm lấy tay vịn của thẩm phán Mục rồi lấy đi.
Thảm phán Mục cứ thế đứng lên được, trêи tay không còn nạng nữa.
“Cái gì?”
Vô số người sững sờ.
Ngay cả thẳm phán Mục cũng sững sờ.
“Ông thử đi vài bước xem.” Lâm tổng lại nói.
“Được được…”
Hai mắt rưng rưng, thầm phán Mục run rầy tiến lên một bước.
Hai bước… ba bước… bốn bước! Trong tích tắc, mọi người im lặng…