Hoắc Liên Ngao không phản ứng gì, chỉ ho khan mấy tiếng. Khang Kiều ngồi nghiêm chỉnh lại, tiếp tục lải nhải: “HoắcLiên Ngao, bây giờ ai ai cũng cho rằng anh là em trai ruột, em trai ruột ấy”.
Cuối cùng, cậu chủ Liên Ngao im lìm nãy giờ cũng chịu lên tiếng: “Thế nên?”.
Tháo dây an toàn ra, cô nghiêng người, nhìn ra mặt biển đen ngòm ngoài kia:“Hoắc Liên Ngao, anh bảo sau này nếu chúng ta thân mật mà bị phát hiện,mấy người đó liệu có sửng sốt không?”.
Anh từ saulưng dán chặt lấy cô, dựa đầu vào vai cô, khiến đầu cô và anh dựa sátvào nhau. Còn một tay kia thì thẳng thừng vén váy cô lên, động tác thôlỗ. Khang Kiều không để tâm, chỉ nói: “Tới lúc đó, anh đoán sau lưng họsẽ nói gì chúng ta?”.
“Em nói xem, hm?” Anh ngậm lấyvành tai cô, lẩm bẩm: “Đầu gỗ, em không biết phải không? Có những ngườibẩm sinh đã thích kích thích, giống như giây phút này, em không nhắc tôi vẫn chưa có ý định, nhưng em vừa nói, tôi lại muốn làm chuyện khác rồi. Đặc biệt là sau khi em nói với họ những lời đó. Tôi không sợ chuyện ấyđâu, ngược lại, sau khi nghe giả thiết đó, tôi lại cảm thấy rất kíchthích. Sau này đừng giở mấy trò đó, dù em làm gì thì cũng vô ích thôi,hiểu không?”. Cô cắn chặt môi, không để bản thân phát ra âm thanh nào.Anh thì thầm bên tai cô: “Em phải ngoan, nếu không lần sau sẽ là thứkhác tiến vào đấy. Dù em muốn hay không muốn, tới lúc đó người mất mặtvẫn là em”.
Hôm sau, khi tan học, Khang Kiều nhìnthấy Chu Tùng An đợi trước cổng trường. Khi mẹ cô mất cũng là lúc ôngnội của Chu Tùng An qua đời.
Anh ấy đứng đó vẫy tay với cô.
Ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều bảo tài xế về nhà trước.
Giống như rất nhiều lần trước, Khang Kiều và Chu Tùng An đi sóng vai nhau,men theo con đường thẳng tắp không có điểm tận cùng. Cho dù không nói gì họ vẫn không cảm thấy nhàm chán, cho dù im lặng quá lâu cũng không cảmthấy gượng gạo.
Khi đi ngang qua cửa hàng nước ngọt, Chu Tùng An hỏi cô có khát không? Khang Kiều gật đầu.
Chu Tùng An đưa Coca cho cô. Cô bật nắp lon, khí ga bắn hết lên mặt và quần áo của Khang Kiều, mấy cô gái đi ngang qua cô ôm miệng cười trộm.
Cô giậm chân: “Chu Tùng An, anh có thể ấu trĩ hơn nữa không?”.
Anh ấy cầm khăn giấy đã được chuẩn bị sẵn chậm rãi lau mặt cô thật sạch sẽvà nói: “Giờ trông đỡ hơn nhiều rồi, ban nãy cứ xầm xì ấy”.
Lau xong, anh ấy nhìn cô thở dài: “Em gầy rồi”.
Khang Kiều cụp mắt xuống.
Họ đứng song song dựa vào bức tường sơn, nhìn lên bầu trời. Đây là thờiđiểm đẹp nhất ở Brunei, ánh chiều tà đỏ rực luôn khiến đảo quốc ở phíaNam Thái Bình Dương này nhuộm thành một tác phẩm kinh điển, chỉ một nétbút tùy hứng cũng đủ khiến người ngỡ ngàng.
Bầu trời như sắp bùng cháy.
“Bác cả của anh gửi lời chia buồn với em.”
Bác cả? À…
“Mấy hôm trước anh mới biết thì ra mẹ em là bệnh nhân của bác cả. Ông ấy nói mẹ em là một người rất tốt.”
Nếu trước đây nghe những lời này, chắc Khang Kiều sẽ tức giận. Nhưng giờthì không, vì người đã không còn nữa rồi, chẳng giận bà được nữa.
Ngẩn người nhìn trời, bàn tay cô bị âm thầm nắm lấy. Khang Kiều không giãygiụa mà lựa chọn nắm ngược lại. Lúc này, cô và anh ấy đều vừa mất đingười thân, họ đang dùng cách của mình để tưởng nhớ những người đã xa.
Tiếng còi xe đinh tai kéo Khang Kiều gọi sự hỗn độn. Cô nhìn thấy Hoắc Liên Ngao, anh cũng đang nhìn cô.
Cô lẳng lặng bỏ tay Chu Tùng An ra, ngồi trên xe Hoắc Liên Ngao còn có Hoắc Tiểu Phàn.
Cô ngồi lên ghế sau, khi đã nhìn nó đến lần thứ N, khuôn mặt Hoắc TiểuPhàn vẫn căng thẳng. Cô chạm tay lên mặt nó, bị nó hất ra. Nó nói: “AnhLiên Ngao bảo chị trọng sắc khinh bạn”.
Phải gần mười giờ, Khang Kiều mới được Hoắc Tiểu Phàn hồi đáp.
Mười rưỡi, đóng cửa phòng nó lại, Khang Kiều lựa chọn tảng lờ Hoắc Liên Ngao đang dựa lưng vào cánh cửa, tự đi về phòng mình. Đằng sau vang lêngiọng nói lạnh lùng của anh.
“Em để mặc hắn nắm tay em. Tôi đã nói rồi, cái cốc của tôi không ai được chạm vào, chạm vào là xui xẻo.”
Câu nói của Hoắc Liên Ngao đúng mười lăm tiếng sau được chứng nhận. Visacủa Chu Tùng An có vấn đề, 72 tiếng đồng hồ sau anh ấy sẽ bị trục xuấtvề nước, còn phải trả một khoản tiền lớn.
Mười rưỡitối, Khang Kiều mở cửa phòng Hoắc Liên Ngao. Cũng chỉ mới vài tiếng đồng hồ trôi qua: Từ lúc nhận được điện thoại của Chu Tùng An, cô đã phẫnnộ, chỉ hận không thể tan học ngay về nhà để cởi giầy, ném thẳng lên đầu Hoắc Liên Ngao. Khi đi trên hành lang, cơn giận vẫn chưa thể nguôi, côthề sẽ chửi anh bằng những lời cay độc nhất. Khi mở cửa phòng anh, nhìnthấy anh đang yên lặng ngồi trên thảm trải sàn đọc sách, cô bỗng cảmthấy mệt mỏi và bất lực.
Cô lấy gì để đấu với anh đây? Cô chẳng có gì cả, lại còn cả đống điểm yếu.
Giống như nhiều lần trước, cô cởi giày ra chuẩn bị thay dép lê vào. Chủ nhâncăn phòng này rất ghét người khác giẫm bẩn lên thảm của anh. Cô dừng lại trước mặt, gọi tên anh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Giọng cô vừa khô vừa khản: “Sau này, không như vậy nữa”.
“Không gì?”
“Tôi sẽ ghi nhớ lời của anh, anh ghét người khác chạm vào cốc của mình.”
Anh gật đầu, vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình. Khang Kiều ngoan ngoãnngồi xuống. Anh quay sang ngậm lấy môi cô, sau đó gác đầu lên chân cô.
“Đầu gỗ, tôi ghét khi nói chuyện với người khác, người ta tỏ ra không quan tâm.”
Người khác? Người khác là chỉ cô ư? Chắc vậy, ban nãy cô không tập trung nghe anh nói.
Cô nhìn xuống mặt anh, anh nằm mỉm cười với cô rồi giơ tay véo má cô: “Bây giờ đáng yêu hơn nhiều rồi”.
“Sau này khi Chu Tùng An tới tìm em, không cần biết dùng cách gì cũng phải từ chối, nghe rõ chưa?”
Ngẩn người, cô lại nghe thấy anh nói: “Hoặc nếu em cảm thấy từ chối hắn khó khăn, để tôi giúp em?”.
Cô cuống quýt lắc đầu.
“Em bảo bản thân em có thể từ chối hắn không?”
Cô gật đầu.
“Giận hả?” Anh khẽ vuốt má cô, giọng nói dịu dàng: “Mấy ngày nữa tôi sẽ vềMỹ, còn nhớ lời tôi nói không? Tôi sẽ không để ai bắt nạt em, kẻ nào bắt nạt em tôi sẽ bắt hắn trả lại gấp trăm lần. Nhưng điều kiện tiên quyếtlà em phải ngoan”.
“Cả Chu Tùng An cũng phải biết điều, em hiểu chứ?”
Cô đồng ý.
Dường như rất mãn nguyện, anh nhắm mắt lại, nụ cười nhẹ nhàng vẫn còn đọng trên môi, tựa như chỉ cần chạm khẽ nó sẽ tan ra.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh thức cô dậy. Khang Kiều mơ màng quay đi, đồng hồ trên tường báo hiệu đã sắp nửa đêm.
Cô đẩy Hoắc Liên Ngao.
Anh mở mắt ra.
“Tôi phải về rồi, ngày mai còn phải đi học.”
Hôm sau, Khang Kiều về nhà, đẩy cửa phòng đã nhìn thấy bộ lễ phục được treo ở chỗ bắt mắt. A Xảo đi vào cùng nói cho cô biết lễ phục được quản giaDiêu sai người mang tới.
Ngày kia là tết Trung thu,Trung thu hằng năm nhà họ Hoắc đều tổ chức một buổi tiệc cho người làmtrong nhà. Một số người thể hiện tốt trong năm cũ sẽ được nhận thiếpmời. Trong buổi tiệc, Hoắc Chính Khải sẽ tự tay tặng lì xì cho họ.
Bữa tối, Khang Kiều nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Chính Khải. Trongđiện thoại, Hoắc Chính Khải đã nói, buổi tiệc này như một bữa cơm giađình, cô và Tiểu Phàn buộc phải tham gia.
Nói xong, Hoắc Chính Khải bổ sung thêm một câu: “Liên Ngao cũng tới” để thể hiện rằng ba người họ bình đẳng trong quan hệ.
Bình đẳng ư? Thương nhân thật giả tạo.