Một tên khác thì cười lạnh nói: “Thế thôi? Sai. Nói toẹt ra, ta thấy trong lòng ngươi có quỷ thôi.”
Cô gái kia đỏ mặt nói: “Ngươi nói cho rõ, cái gì là trong lòng có quỷ?”
Người kia nói: “Khỏi cần nói ngươi tự hiểu rõ lòng mình, đàn bà đúng là đàn bà, trước kia dưới đáy động Huyền Vũ tàn sát hắn trêu trêu ngươi liền chết dí dị*, đến bây giờ còn vì hắn già mồm át lẽ phải, đổi trắng thay đen.”
(* gốc là tử tâm tháp địa, nghĩa qt dịch là quyết một lòng, quyết về một hướng…)
Chuyện năm xưa Ngụy Vô Tiện cứu mỹ nhân ở đáy động Huyền Vũ tàn sát cũng từng giữ vị trí đề tài chuyện phong lưu suốt một thời gian, do đó không ít người lập tức ngộ ra, té ra thiếu nữ trẻ tuổi này chính là “Miên Miên” kia.
Lập tức có người lầm bầm: “Thảo nào khăng khăng nói đỡ cho Ngụy Vô Tiện như thế…”
Miên Miên cả giận: “Già mồm át lẽ phải, đổi trắng thay đen cái gì? Ta bàn việc mà thôi, lại quản ta là phụ nữ cái gì? Nói đạo lý nói cạn lời liền dùng cái khác công kích ta sao?”
Mấy người bênh cạnh cùng gia tộc với nạt nộ: “Ngươi đã có lòng thiên vị, còn nói bàn việc cái gì?”
“Đừng có nhiều lời với nó, cái thứ như vậy mà cũng là nhà chúng ta… Lại còn trà trộn được vào Điểm Kim các.”
Miên Miên tức giận đến đỏ vành mắt, rưng rưng nước mắt lưng tròng, mãi mới nói: “Các ngươi lớn miệng, được, các ngươi có lý!”
Nàng lột mạnh áo bào mang gia văn trên người ra, quẳng lên trên bàn. Trái lại người khác lại bị cử chỉ này của nàng làm thoáng chấn động. Hành động này đại biểu cho việc “Rời khỏi gia tộc”.
Miên Miên không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài.
Hồi lâu sau, có người giễu cợt nói: “Đã dám cởi có bản lĩnh thì đừng có mặc lại đấy nhé!”
Lưa thưa có người bắt đầu phụ họa: “Đàn bà chính là đàn bà, nói mấy câu đã chịu không nổi, mấy ngày nữa dám chắc sẽ tự quay về.”
“Chắc chắn luôn. Dù sao vất vả lắm mới từ con gái tôi tớ chuyển thành môn sinh, hì hì…”
Lam Vong Cơ mặc kệ những thanh âm này quần ma loạn vũ sau lưng, cũng đứng lên, đi ra ngoài. Lam Hi Thần nghe bọn hắn càng nói càng có xu hướng quá quắt, hòa nhã nói: “Chư vị, người đã đi rồi, im tiếng đi.”
Trạch Vu Quân lên tiếng, người khác tự nhiên phải nể mặt, trong Điểm Kim các lại bắt đầu đông một câu tây một câu, bắt đầu lên án mạnh mẽ Ôn cẩu và Ngụy Vô Tiện, một mảnh nghiến răng nghiến lợi, vơ đũa cả nắm, căm thù cuồng nhiệt khuấy động trong không trung không cho phép bất kỳ lời phản bác nào.
Sẵn bầu không khí này, Kim Quang Thiện tiếp tục hướng Giang Trừng nói: “Ta thấy lần này hắn đi Loạn Táng Cương chỉ sợ là đã có âm mưu từ lâu thôi, dù sao với khả năng của hắn, tự lập môn hộ cũng không phải việc khó gì. Nhân cơ hội này tách khỏi Giang thị, tưởng rằng bên ngoài trời cao biển rộng mặc cánh chim bay. Ngươi trăm cay nghìn đắng trùng kiến Vân Mộng Giang thị, trên người hắn mấy chỗ gây tranh cãi vốn đã nhiều, còn không biết thu liễm, khiến ngươi thêm nhiều phiền toái như vậy, căn bản cũng không có nghĩ tới ngươi.”
Giang Trừng cố gắng trấn định nói: “Ngụy Vô Tiện này cuồng vọng đã quen, ngay cả cha ta cũng không có cách kìm kẹp hắn.”
Kim Quang Thiện ha hả cười mấy tiếng, nói: “Phong miên huynh thật không có cách kìm kẹp hắn sao? Kia là Phong miên huynh thiên vị hắn.”
Nghe hai chữ “thiên vị”, khóe miệng Giang Trừng giật giật.
Kim Quang Thiện tiếp tục nói: “Giang tông chủ, ngươi không giống phụ thân ngươi, Vân Mộng Giang thị ngày nay trùng kiến mới được mấy năm, chính là thời điểm ngươi gây dựng tôn nghiêm. Hắn cũng không biết tránh hiềm khích, để môn sinh mới của Giang gia thấy thì muốn làm gương ra sao? Chẳng lẽ muốn mỗi người lấy hắn làm gương?”
Hắn một câu lại một câu từng bước ép sát, rèn sắt khi còn nóng. Giang Trừng chậm rãi nói: “… Kim tông chủ không cần nói nữa. Ta sẽ đi Loạn Táng Cương một chuyến, giải quyết chuyện này.”
Sau khi buổi triệu tập kết thúc, các vị gia chủ đều thấy hôm nay thu được quá chừng là đề tài chuyện phiếm, vừa nhanh chạy vừa hăng say bàn luận, kích động lẫn phẫn nộ vẫn cứ không giảm.
Tam tôn họp lại. Lam Hi Thần nói: “Tam đệ, khổ cho ngươi rồi.”
Kim Quang Dao cười nói: “Ta không khổ, khổ cái bàn của Giang tông chủ thôi. Mấy chỗ bị hắn bóp tan nát lận, xem ra thực sự là giận đến dễ sợ.”
Nhiếp Minh Quyết đi tới nói: “Dẻo miệng làm màu, đúng là khổ cực.”
Nghe vậy, Lam Hi Thần cười mà không nói, Kim Quang Dao biết tỏng Nhiếp Minh Quyết tóm được cơ hội sẽ dạy dỗ hắn chuyện đối nhân xử thế cho thật tốt, rất chi là bất đắc dĩ, vội vã nói sang chuyện khác, nói: “Ai, nhị ca, Vong Cơ đâu? Ta thấy lúc nãy hắn rời sân sớm.”
Lam Hi Thần ra dấu về phía trước, Kim Quang Dao cùng Nhiếp Minh Quyết xoay người nhìn qua. Chỉ thấy trong biển hoa kim tinh tuyết lãng, Lam Vong Cơ và cô gái mới rồi rời khỏi gia tộc trong Điểm Kim các đang đứng đối diện nhau. Thiếu nữu kia vẫn còn nước mắt rưng rưng. Vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm trang, hai người đang nói chuyện.
Lát sau, Lam Vong Cơ hơi cúi đầu, hướng nàng thi lễ.
Thi lễ này, trong tôn kính còn cả trang trọng.
Cô gái kia cũng hướng hắn lễ còn trang trọng hơn, mặc bộ sa y không có gia văn kia nhẹ nhàng xuống Kim Lân đài.
Nhiếp Minh Quyết nói: “Cô gái này tuy rằng lập trường đặt sai, nhưng thật ra so đo với đám ô hợp kia trong gia tộc của nàng cũng phải có khí phách lớn lắm.”
Kim Quang Dao ngoài miệng khen: “Đúng nha.”
Nhưng trong lòng lại nói: “Đại ca lại nữa rồi. Khí phách là cái gì, có ăn được không. Vất vả biết bao mới từ con gái tôi tớ bò lên môn sinh, vì nhất thời nổi cáu liền rời khỏi gia tộc trước mặt bao người, khổ cực bao nhiêu năm một ngày thả trôi theo dòng nước, tội gì phải thế. Nếu là trong lòng khó chịu, cắn răng leo đến đẳng cấp cao hơn, giết sạch đám người hôm nay chế giễu người của nàng, không phải càng hả giận sao? Tiểu mỹ nhân này thật khờ dại thay. Con người nếu muốn giảng cốt khí liêm sỉ gì đó, thể nào cũng dừng bước tại đây thôi.”
Vài ngày sau, Giang Trừng dẫn đầu ba mươi môn sinh lên Loạn Táng Cương.
Quả thật như nhà khác nói, bức tường khắc chú trước kia bị đánh đổ ở chân núi được vô số hung thi tầng tầng lớp lớp bao quanh, mọc cánh cũng không thoát. Những hung thi này lắc lư ở chân núi, Giang Trừng tiến lên chúng nó thờ ơ, nhưng nếu môn sinh sau lưng Giang Trừng sáp lại gần, chúng nó liền phát ra tiếng gầm gừ khẽ cảnh cáo.
Xem ra Ngụy Vô Tiện đã ra chỉ thị. Hẳn là lúc này hắn đã chờ trên núi lâu nay.
Giang Trừng lệnh cho môn sinh môn chờ dưới chân núi, một mình lên đồi, xuyên qua khu rừng đen nghìn nghịt, đi một đoạn đường rất dài phía trước mới vọng tới tiếng người.
Cạnh sơn đạo có mấy gốc cọc tròn trịa, một lớn như cái bàn, ba nhỏ như ghế gụ. Một cô gái áo đỏ và Ngụy Vô Tiện ngồi trên hai trong số mấy gốc cây đó, vài người đàn ông nhìn qua có vẻ thật thà ở trên mảnh ruộng bên cạnh hì hục mà xới đất.
Ngụy Vô Tiện rung chân nói: “Khoai tây đi.”
Cô gái kia giọng điệu kiên quyết nói: “Củ cải. Củ cải là giống tốt, không dễ chết. Khoai tây khó chăm.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Củ cải khó ăn.”
Giang Trừng hừ một tiếng, Ngụy Vô Tiện và Ôn Nhu lúc này mới ngoảnh sang hắn, chẳng hề giật mình. Ngụy Vô Tiện đứng lên khỏi gốc cây đi tới, chẳng nói chẳng rằng đi lên hướng trên núi, Giang Trừng cũng không hỏi, cùng đi theo hắn.
Một người đàn ông khác đang bận rộn trước cái giá dựng thành từ vài cây củi. Bọn họ đều hẳn phải là Ôn gia tu sĩ, nhưng sau khi bỏ đi áo bào viêm dương liệt nhật, mặc vào áo quần vải mộc, cầm cây búa cái cưa trong tay, trên vai khiêng bó rơm bó củi, leo lên leo xuống vội trong vội ngoài, không khác nông dân thợ săn bình thường chút nào. Bọn họ thấy Giang Trừng, từ y phục và bội kiếm nhìn ra đây là một vị đại tông chủ, dường như lòng vẫn còn sợ hãi, đều ngừng công việc trên tay ngập ngừng nhìn qua, cũng không dám thở mạnh.
Ngụy Vô Tiện xua tay, nói: “Làm tiếp đi.”
Hắn vừa mở miệng, đám người kia liền yên tâm mà làm tiếp. Giang Trừng nói: “Này là đang làm gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không nhìn ra à? Xây nhà.”
Giang Trừng nói: “Xây nhà? Vừa nãy lúc đi lên mấy người đang xới đất đấy là đang làm gì? Đừng nói với ta ngươi thực sự định cày cấy.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không phải ngươi nghe thấy rồi sao? Đúng là cấy cày.”
Giang Trừng nói: “Ngươi cấy cày ở đây trên một hòn núi thây? Mấy thứ trồng ra ăn được hả? Ngươi thật đúng là định đóng quân lâu dài ở chỗ này? Cái chỗ quỷ này người ở được sao?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta từng ở đây ba tháng.”
Trầm mặc một hồi, Giang Trừng nói: “Không về Liên Hoa Ổ?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Di lăng với Vân Mộng gần như thế, lúc nào muốn về thì len lén về chứ.”
Giang Trừng giễu cợt nói: “Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ.”
Hắn còn muốn nói chuyện, tự dưng thấy trên đùi nằng nặng, cúi đầu nhìn một cái, chẳng biết từ lúc nào, một đứa trẻ con hai ba tuổi đã lén lút xích lại ôm chân hắn, đang ngẩng gương mặt tròn trịa, dùng đôi mắt đen tròn vo ra sức mà nhìn hắn.
(Trừng meo quá đẹp và sang trọng khiến vô tình hớp hồn cả trẻ nhỏ lalala)
Thật ra còn là một đứa trẻ ngọc tuyết* khả ái, đáng tiếc Giang Trừng người này không có chút tình thương nào, hắn nói với Ngụy Vô Tiện: “Trẻ con ở đâu ra đây? Gỡ ra.”
Ngụy Vô Tiện khom lưng một cái bế đứa trẻ kia lên, để nó ngồi trên cánh tay mình, nói: “Gỡ ra cái gì. Sao có thể dùng cái từ này. A Uyển, sao mà con cứ gặp người liền ôm chân? Đi! Cấm vừa nghịch bùn đã cắn móng tay, con có biết đây là bùn gì không? Bỏ tay ra! Cũng đừng sờ mặt ta. Bà ngoại đâu?”
Một cụ bà tóc trắng lơ thơ vội vàng chống một cây trượng gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, thấy Giang Trừng cũng nhận ra đây là nhân vật lớn, vẻ mặt có chút sợ hãi, dáng người lom khom lại càng lom khom. Ngụy Vô Tiện thả đứa trẻ gọi là A Uyển kia xuống cạnh chân bà, nói: “Đi loanh quanh chơi đi.”
Bà cụ kia vội vàng dắt cháu ngoại rời đi, anh bạn nhỏ đi đến liêu xiêu, vừa đi vẫn còn vừa ngoái đầu lại, Giang Trừng chế giễu nói: “Mấy gia chủ kia còn tưởng ngươi lôi kéo nào tàn dư nghịch đảng đến chiếm núi làm vua, dựng lên đại kỳ*, hóa ra là một đám lão nhược phu nhũ**, dưa méo táo rạn***.”
(*đại kỳ, lá cờ to, kiểu đ chếmới hoành tráng. ** người già yếu phụ nữ và trẻ con. *** nguyên văn oai qua liệt tảo, dưa thì dưa méo mà táo thì táo rạn chả có cái nào ra hồn)
Ngụy Vô Tiện cười cười tự giễu, Giang Trừng lại hỏi: “Ôn Ninh đâu?”