Suy nghĩ một lát, Tần Khả chỉ hỏi: “Bên kia kết thúc?”
“Ừ.”
“Nhưng em nghe thầy Hoắc nói, anh hẳn là tuần tới mới về?”
“Đuổi kịp tiến độ trước thời hạn.” Cuối cùng Hoắc Tuấn mở mắt ra, mà lúc này, anh dường như mới chú ý tới vẫn còn một người nữa ngồi đối diện mình và Tần Khả.
Hoắc Tuấn lười biếng nâng tay.
“Chào học muội.”
Dù sao cũng là bạn của Tần Tần nhà anh, coi như chào hỏi một chút.
Kiều Hiểu Vân thụ sủng nhược kinh, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu.
“Chào Hoắc học trưởng.”
Hoắc Tuấn nhìn lướt qua mặt bàn.
“Hai em đang hẹn hò?”
“…”
Tuy rằng lúc này nhìn phản ứng của nam sinh đối diện rất bình thường, nhưng Kiều Hiểu Vân làm bạn thân của Tần Khả bốn năm, biết rất rõ giấm chua của người đàn ông này nhiều đến cỡ nào, nên vừa nghe vậy thì run rẩy, lập tức lắc đầu ——
“Không có không có, bọn em chỉ ngẫu nhiên gặp được, ngẫu nhiên gặp được.”
Tần Khả: “……?”
Hai mắt Hoắc Tuấn chợt lóe lên.
“Nói vậy, buổi chiều em ấy không có hẹn với em?”
“Không có.”
Kiều Hiểu Vân không chút do dự, chém đinh chặt sắt.
Hoắc Tuấn: “Tôi mượn đi nhé?”
“Học trưởng Hoắc khách sáo rồi —— Vốn dĩ là của học trưởng, cứ việc lấy đi ạ.”
Tần Khả: “…??”
Hoắc Tuấn hài lòng gật đầu.
Anh đứng lên, thuận tay kéo Tần Khả lên theo.
Tần Khả nhấc thìa trong tay mình lên, bên trên còn đầy một muỗng kem, “Em còn chưa ăn xong…”
Còn chưa dứt lời, nam sinh trước mặt đã chống lên phần dựa lưng ở ghế của cô cùng với mặt bàn, cúi người xuống.
Cái muỗng bị nam sinh cắn vào trong miệng.
Mà cặp mắt đào hoa đẹp đẽ của nam sinh lười biếng nhếch lên, “Không phải hôm nay là kỳ sinh lý của em, không thể ăn lạnh sao?”
Tần Khả: “……”
Ngồi ở đối diện Kiều Hiểu Vân khiếp sợ, Tần Khả xấu hổ buông thìa xuống.
“Em không ăn, chỉ nhìn.”
“…”
Tần Khả đuối lý không thể chống đối được nữa, bị Hoắc Tuấn kéo đi ngay dưới ánh mắt hiền hòa của Kiều Hiểu Vân.
Trên xe.
“Bọn mình đi đâu vậy?”
Tần Khả nhìn đường đi, cảm thấy kì quái mà cúi đầu nhìn Hoắc Tuấn đang gối đầu lên vai mình.
Hoắc Tuấn nâng mí mắt, “Không biết.”
Tần Khả: “?”
Cô là đang bị mang đi bán đó hở?
Hoắc Tuấn dường như đọc hiểu được sự im lặng của cô gái nhỏ, cười khẽ một tiếng.
“Anh bảo tài xế tìm xem ở Tứ Cửu thành chỗ nào được hẹn hò nhiều nhất —— Anh ta chở chúng ta đến nơi gần nhất.”
Tần Khả: “…”
Tần Khả: “Vừa nghe vậy, cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm.”
“Yêu cầu của anh không cao.” Khóe miệng Hoắc Tuấn cong lên, “Không có bóng đèn, thế giới hai người là đủ.”
“…”
Mười phút sau.
Chiếc xe dừng ở bãi đậu xe công viên giải trí.
Nhìn chỗ này thấy hơn một nửa đều là học sinh trung học.
Tần Khả quay đầu nhìn người bên cạnh: “… Thánh địa hẹn hò?”
Hoắc Tuấn cắn môi thấp giọng cười một cái, “Anh rất hài lòng.”
“?”
Tần Khả chưa kịp nghi ngờ, đã bị Hoắc Tuấn nắm tay đi vào cổng.
Cộng hai đời lại, thì đây chính là lần đầu tiên Tần Khả được đến một công viên giải trí lớn như thế này.
Vì thế cô cũng nhận ra không phải bản thân đã từng chết một lần nên cái gì cũng không sợ.
——
Có một số thiết bị trò chơi cực lớn, thật sự có thể khiến người ta điên cuồng muốn tìm đường chết để cảm nhận được sự thần kỳ giữa chết hay không.
“… Em không thể.”
Từ bên dưới trò chơi búa sao băng, Tần Khả đã chủ động nắm lấy tay Hoắc Tuấn, mặt không thay đổi kéo người này sang một hướng khác của công viên giải trí.
“Bọn mình đổi nơi nào yên tĩnh, yên bình.”
Hoắc Tuấn cười một tiếng, “Nhà ma thì sao?”
Tần Khả: “…”
Hoắc Tuấn: “Anh xem trên TV, mấy bạn gái đều sợ tới mức nhảy lên trên người bạn trai.”
Tần Khả: “… Em đề nghị anh nên ít xem mấy loại phim truyền hình này lại.”
Nhìn thấy cô gái nhỏ cố gắng che dấu ánh mắt hốt hoảng, Hoắc Tuấn liền bật cười.
“Được, vậy không đi.”
“…”
Tần Khả khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nắm tay, đi đến một góc công viên trò chơi tương đối yên bình, đi qua khu vực những trò chơi có đầy tiếng hét chói tai.
Thấm thoắt hai người đã đi vào trong một khu vườn. Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt Tần Khả và Hoắc Tuấn đã có thêm một tấm biển hiệu nhỏ:
Nhà xem bói.
Tần Khả nghi ngờ nhìn bản đồ công viên trò chơi trong tay mình.
“Chỗ này không có đánh dấu trên bản đồ.”
Hoắc Tuấn: “Có thể là mới xây, đi qua nhìn một chút?”
“… Ừ.”
Ánh mắt Tần Khả bỗng hoảng hốt.
——
Rõ ràng một giây trước, cô định từ chối lời đề nghị này.
Nhưng vì sao ngay lúc vừa ra khỏi miệng, lại biến thành đồng ý?
Suy nghĩ này nhanh chóng lướt qua đầu Tần Khả, không để cho cô có cơ hội suy nghĩ kĩ càng, thậm chí cũng không hề để lại bất cứ dấu vết nào.
Tần Khả và Hoắc Tuấn đi về nơi tấm biển hiệu chỉ tới.
Mấy giây sau, vòng qua rừng cây, một túp lều vải xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Túp lều vải này thật sự rất đơn sơ, như là tùy thời đều có thể dùng một cái xe kéo kéo đi.
Mà bên trong lều có một ông lão đang ngồi đối diện với hướng bọn họ, đầu tóc hoa râm, nụ cười hòa ái. Trước mặt ông là một cái bàn dài rất thấp, trên bàn đặt một quả cầu pha lê trông khá giống với mấy đồ năm đồng tiền mua ở ven đường.
Dường như là nghe thấy tiếng bước chân của hai người, ông lão ngẩng đầu cười cười, đôi mắt hiền lành của ông híp lại —— Làm người khác nhịn không được hoài nghi không biết ông có nhìn rõ hay không:
“Hai vị khách trẻ tuổi, muốn xem bói sao?”
Tần Khả không lên tiếng.
Cô cúi đầu nhìn cái bàn dài phía trước. Bình thường hẳn là chỉ đặt một cái nệm, lúc này hai cái nệm lại yên lặng nằm song song ở đó.
Giống như là…
Ngay từ ban đầu chủ nhân ở nơi này đã biết, sẽ không có nhiều hơn hai vị khách tới đây.
Suy nghĩ này của Tần Khả không dừng lại lâu, thậm chí lý trí của bản thân dường như cũng không ý thức được đến sự tồn tại của suy nghĩ này.
Cô và Hoắc Tuấn nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngồi xuống nệm mềm.
Mà sau quả cầu pha lê, ông lão mặt mũi hiền lành vẫn đang cười.
“Nhìn ra được, hai người là một đôi sắp bước vào con đường hôn nhân.”
Tần Khả rất muốn hỏi một câu, làm thế nào mà có thể “Nhìn ra được”.
Nhưng cô không lên tiếng, chỉ nghe lời phía sau của đối phương.
“Vị tiên sinh này đã làm tốt tất cả chuẩn bị, chỉ là vị tiểu thư đây…”
Ông lão cười híp mắt nhìn Tần Khả.
“Trong lòng vị tiểu thư xinh đẹp này, dường như vẫn còn có chút tiếc nuối. Tiếc nuối này trở thành nút thắt trong lòng cô, phải không?”
Ánh mắt Tần Khả hoảng hốt.
… Tiếc nuối sao?
Hình như có.
Một giây trước khi cô đồng ý lời cầu hôn của Hoắc Tuấn, thứ ngăn cản cô lại… Chính là một tiếc nuối mà cô không hiểu rõ.
“Lão già tôi, là chân thành hy vọng trong thiên hạ này, những người hữu tình cuối cùng đều về chung một nhà.”
Ông lão híp mắt cười lên.
Ông duỗi tay về phía trước chỉ vào quả cầu pha lê trông như “Hàng vỉa hè”.
“Hai vị khách đây, xin đặt tay của hai người lên trên quả cầu thủy tinh, tôi sẽ giải quyết chút tiếc nuối này của các người.”
Tần Khả theo bản năng hỏi: “Giải quyết thế nào?”
Ông lão cười cười.
“Đây là một bí mật, tiểu thư xinh đẹp. —— Nhưng mà, tin tưởng tôi, rất nhanh cô sẽ biết.”
Tần Khả nửa tin nửa ngờ mà đặt tay lên trên quả cầu pha lê.
Không giống với kiểu thô ráp của hàng vỉa hè giống với trong tưởng tượng.
Xúc cảm của quả cầu pha lê này, thế mà lại ấm nhuận giống như ngọc tốt, chỉ là lại giống như mang theo một ít lực dẫn mờ nhạt.
Tần Khả chỉ cảm thấy sức lực đó đột nhiên kéo lấy cô.
Giây tiếp theo.
Ý thức của Tần Khả bỗng ngã vào trong bóng tối vô biên.
…………
“Tiểu thư Tần Khả? —— Tiểu thư Tần Khả??”
“…”
Tần Khả tỉnh lại trong từng tiếng gọi lo lắng.
Cô mở mắt ra.
Trước mặt là một gương mặt có chút quen thuộc —— Tần Khả nhớ rõ đây là một trong những người giúp việc ở Hoắc gia.
Mà cô lúc này, hình như đang ở trong một phòng khách nào đó của Hoắc gia.
Tần Khả ngồi dậy, xoa xoa cần cổ mỏi nhừ.
“Sao tôi lại ở đây? Hoắc… Hoắc Trọng Lâu đâu?”
Người giúp việc dường như bị làm cho sợ hãi, cuống quít hạ giọng dặn dò:
“Tiểu thư Tần Khả, cho dù Hoắc tiên sinh sắp trở thành anh rể của cô, thì cô cũng không thể gọi tên đầy đủ của cậu ấy ra ngoài như vậy.”
Tần Khả ngẩn ngơ.
“Tôi… Cái gì?”
Chú thích:
Độc thủ không khuê[1]: Một mình cô độc trong phòng vắng.