“Về cẩn thận.” Dáng vẻ của Trần Nhân lúc này không thể không lo lắng.
Phước Thành nhẹ nhàng đưa Trần Nhân vào xe mình. Cài dây an toàn rồi đi sang ghế lái. Không nhanh không chậm khởi động xe. Trần Nhân khuôn mặt ửng đỏ bên cạnh cứ một chút lại phát ra âm thanh ư ử trong cuống họng.
Ngoài đường lúc này trời bắt đầu có dấu hiệu mưa. Trần Nhân mặt càng ngày càng khó coi. Phước Thành quyết định chở Trần Nhân về chung cư của mình vì gần hơn. Lúc dìu vào suýt chút Trần Nhân gục trên đường đi vào.
Phước Thành lau người thay đồ cho cậu ta xong thì để yên cho cậu ta ngủ. Một mình đi ra phòng khách. Lúc này cậu gọi điện cho Hòa An báo an toàn. Cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Lúc đầu cậu nghĩ rằng cảm giác của mình đối với Trần Nhân chỉ là một dạng thích thú đặc biệt. Mãi cho đến khi nhìn thấy Trần Nhân vì Hòa An mà đau lòng thì chính cậu mới nhận ra mình đã nghiêm túc để tâm vì điều đó. Rất khó khăn để thừa nhận mình đã phải lòng một người con trai khác. Nhưng để tin người đó cũng có tình cảm đặc biệt với mình còn khó hơn.
Ngày hôm sau Trần Nhân hơn bảy giờ mới dậy. Lúc cựa quậy một chút mới cảm thấy không quen lắm. Cố gắng mở mắt ra thì liền đập ngay vào mắt khuôn mặt của Phước Thành đang nhìn chằm chằm bên cạnh.
“Dọa chết tôi rồi!”. Trần Nhân giật mình lui về sau.
“Anh hốt hoảng cái gì. Em còn chưa kịp làm gì anh?” Phước Thành cười cười đưa tay tới chạm vào trán của Trần Nhân kiểm tra xem có phát sốt không. Thấy vẫn ổn nên nói tiếp. “Nếu dậy rồi thì ra ăn sáng.”
“Sao tôi lại theo cậu về đây?” Trần Nhân nhất thời vẫn chưa nhớ lại chuyện tối qua.
“Nói sau đi, anh còn như vậy là trễ mất.!”
Trần Nhân cứ như vậy mà rời giường vệ sinh cá nhân. Phước Thành cũng mua bộ đồ mới cho cậu ta. Cả hai cùng nhau đi làm. Phước Thành cũng trả lời đại khái rằng tối qua Hòa An nhờ đưa về. Trần Nhân thì nhất quyết không tin chỉ đơn giản như vậy nếu có muốn hỏi thì chắc nên hỏi Hòa An là đúng nhất. Nên cuối cùng vẫn quyết định không nói nhiều với Phước Thành. Cố gắng nhịn cho đến khi gặp được Hòa An.
Trần Nhân kéo Hòa An vào một góc cố gắng nói thật khẽ nhưng cực kỳ phẩn uất. “Anh nói thử tại sao lúc đi cùng anh sáng dậy đã ở nhà của tên nhóc đó rồi?”
Hòa An làm vẻ mặt bắt đắc dĩ. “Tình cờ gặp cậu ta ở đó nên tiện nhờ cậu ta đưa về.”
Trần Nhân vò đầu. “Không phải chứ.”
Hòa An tiếp tục ôn tồn nói. “Đừng lo lắng.” Hòa An cười cười nói tiếp. “À, cuối tuần này cậu có bận gì không?”
“Tạm thời không có.” Trần Nhân lúc này đã vừa vò đầu vừa cắn môi.
Hòa An nhìn dáng vẻ ngốc ngếch này quả thức suýt chút bật cười. “Được rồi. Nếu không bận gì thì hôm đó cùng anh đi một nơi.”
Trần Nhân chỉ vì một buổi tối mà vốn dĩ chỉ suy sụp nay càng suy sụp hơn.
Tới hơn sáu giờ tối ngày thứ bảy. Hòa An đưa Trần Nhân tới một phòng trà khá nổi tiếng. Cuối tuần nào cũng có ban nhạc về hát. Lúc đầu Trần Nhân khá là thắc mắc tại sao Hòa An lại đưa mình tới đây. Nhưng hỏi mãi Hòa An cũng chỉ nói một lát sẽ biết.