“Lạch cạch…” Cái bát tinh xảo rơi xuống đất vỡ tan tành, cháo bên trong vương vãi khắp nơi.
Mà bát cháo lật úp đúng ngay chỗ Hạ Vân Dương đang đứng, y bào khó tránh khỏi bị cháo văng đầy.
Sắc mặt Hạ Vân Dương tức thời trầm xuống.
“A! Xin lỗi nha Hạ các chủ, ta không cố ý đâu….” Tiêu Chấn Diệp ‘cuống quýt’ nói xin lỗi, lời chưa dứt còn ‘luống cuống tay chân’ muốn giúp Hạ Vân Dương lau y phục, nhưng giữa lúc ‘hoảng loạng’ lại ‘bất cẩn’ đánh đổ luôn đĩa thanh mai cao (bánh).
Sắc mặt Hạ Vân Dương triệt để tối đen, biểu tình hiện vẻ hung tợn. Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngưng trệ, dự đoán sẽ bắt đầu một hồi bão táp phong ba.
Ấy nhưng tại góc độ Mộc Tử Khâm không chú ý, Tiêu Chấn Diệp nhếch môi lên độ cung đầy khiêu khích, trước khi Hạ Vân Dương nổi cơn tam bành đã ghé sát bên tai hắn ta thì thầm với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Chắc hẳn Hạ các chủ cũng không muốn khiến Tử Khâm nổi giận đúng chứ…”
Hạ Vân Dương nghe vậy thì vô thức dời mắt sang hướng Mộc Tử Khâm, vừa lúc bắt gặp thiếu niên nhìn chằm chằm bên này. Vì lẽ đó hơi thở quanh thân Hạ Vân thu liễm vài phần, ngặt nỗi sắc mặt hắn ta vẫn âm trầm như trước. Đoạn hắn ta đẩy Tiêu Chấn Diệp ra rồi nghiêm mặt xoay người rời đi.
Tiêu Chấn Diệp khẽ câu môi trông theo bóng lưng Hạ Vân Dương, song vào một khắc hắn xoay người lại, trên mặt đã quay về biểu tình ân hận khi làm lỗi, hắn bưng bát cháo mình mang đến, đầy lấy lòng mà nâng qua trước mặt Mộc Tử Khâm, “Vừa nảy lỡ tay làm đổ cháo của Hạ các chủ, Tử Khâm ngươi nếm thử cháo tổ yến này đi, tuy rằng so ra kém hơn món cháo kia của hắn ta nhưng vẫn rất ngon miệng……”
Mộc Tử Khâm lặng im và cũng không nhận cháo. Y chỉ giương mắt nhìn thẳng Tiêu Chấn Diệp, con ngươi sâu thẳm nhìn không ra bất kì cảm xúc nào.
Tử Khâm… lẽ nào nhìn thấu hết tâm tư của mình rồi sao?
Tiêu Chấn Diệp nắm chặt chén cháo, cõi lòng dấy chút lo toan.
Đương khi Tiêu Chấn Diệp nghĩ xem mình nên giải thích thế nào cho phải, Mộc Tử Khâm bất chợt mở miệng: “Vết thương trên tay và mặt ngươi là do đâu mà có?”
“Gì cơ?” Tiêu Chấn Diệp nào ngờ Mộc Tử Khâm sẽ hỏi cái này nên nhất thời chưa kịp phản ứng.
Mộc Tử Khâm không tiếp tục đề tài ban nảy mà lại hỏi: “Giờ này hẳn đã qua mùa sơn trà kết quả, kể cả hoàng cung cũng không có được sơn trà tươi, ngươi kiếm đâu ra nhiều như vậy?”
Thời gian quả sơn trà chín đã qua hơn tháng, sơn trà tươi mới chẳng đủ để cung ứng cho hoàng cung, ngờ đâu rằng Tiêu Chấn Diệp có thể tìm thấy nhiều như vậy, chẳng những nấu thành cháo sơn trà tổ yến mà còn làm sơn tra cao, sơn trà ngào đường,….
Tiêu Chấn Diệp nghe tới đây mới phản ứng lại, Tử Khâm…. quan tâm hắn ư?
Nỗi niềm vui sướng thoắt cái tràn ngập cõi lòng, ngọt ngào tựa ăn mật, hắn nói như thể tranh công: “Ta chợt nhớ tòa núi ngoại thành hẳn còn quả sơn trà nên lên núi tìm suốt đêm, quả nhiên tìm thấy thật nhiều….”
Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp lấp lánh như sao sớm, bộ dáng hệt một cái đại cẩu mong chờ chủ nhân khích lệ, phía sau dường như mọc thêm chiếc đuôi phe phẩy.
Trông thấy Mộc Tử Khâm hãy đang quan sát vết thương bị vạt áo che hết nửa trên tay hắn, đáy mắt Tiêu Chấn Diệp xoẹt qua mạt tinh quang nhanh đến không bắt được, hắn khẽ khàng nghiêng thân khiến vết thường hoàn toàn bại lộ trước mắt Mộc Tử Khâm, để y tinh tường nhìn rõ chỗ da thịt bị trầy xướt rớm máu.
Sau đấy làm bộ như ý thức được cái gì, hắn vội giấu tay ra phía sau, nhưng lại vì ‘bối rối” nên ‘vô tình’ va trúng cạnh bàn, Tiêu Chấn Diệp thốt lên tiếng kêu đau đớn còn không quên quay sang Mộc Tử Khâm bảo “Không đau.”
Giọng nói hắn trầm khàn, ngoài miệng kêu không đau nhưng sắc mặt đã trắng bệch, trán ứa cả mồ hôi lạnh, rõ rành rành đang cố nén đau.
Cho dù như vậy, hắn vẫn kiên trì đẩy bát cháo vào tay Mộc Tử Khâm: “Tử Khâm à, nếu ngươi không mau ăn thì cháo sẽ nguội mất…”
Mộc Tử Khâm đón lấy ánh mắt tội nghiệp rồi lại ẩn chứa mong chờ của Tiêu Chấn Diệp, nội tâm đột nhiên trào dâng một loại cảm giác khó tả bằng lời.
“Ta biết, ta chỉ là một chất tử nho nhỏ, chẳng thể nào so được với Hạ các chủ thân phận cao quý, cháo ta nấu đương nhiên cũng không bằng cao lương mỹ vị Hạ các chủ cất công chuẩn bị, thái tử điện hạ chướng mắt là lẽ thường tình….”
Mộc Tử Khâm không nhận lấy nên Tiêu Chần Diệp đành mất mác mà thu bát cháo trở về, mi mắt rũ xuống, khóe miệng giương lên mang nặng cô đơn cùng tự giễu.
Cộng với ví trí hắn đứng phô bày trọn vẹn vết thương trên cánh tay làm toàn thân toát lên vẻ đáng thương. Những hình ảnh này càng mãnh liệt đâm sâu vào mắt Mộc Tử Khâm.
Tim y bỗng thắt lại, trong lòng như có thứ gì đó nhộn nhạo nảy sinh. Y che miệng ho khan: “Ai nói bản thái tử không thích, đem sang đây đi, vừa lúc bản thái tử đói bụng……”
Vừa nghe, ánh mắt Tiêu Chấn Diệp tức thời bừng sáng, rực rỡ tựa sao trời, sau đấy hắn như thể hiến báu bật bưng bát cháo lên, múc một muỗng thổi nhẹ rồi đưa đến bên miệng Mộc Tử Khâm: “Tử Khâm, độ ấm rất vừa miệng không nóng nữa đâu.”
Trông hệt chó ngoan xum xoe phẩy đuôi.
“… Ta tự ăn.” Mộc Tử Khâm có điểm cạn lời, y đón lấy bát và muỗng, tựa mình ăn.
Tiêu Chấn chú ý thấy yết hầu Mộc Tử Khâm khẽ động liền bất giác lăn lộn yết hầu, mâu sắc sâu hơn vài phần, “Ngon chứ Tử Khâm?”
Mộc Tử Khâm chẳng hề để ý tới ánh mắt của Tiêu Chấn Diệp, lại ăn thêm một muỗng mới hàm hồ đáp: “Không tồi…”
Cháo này đích thật không tồi, sơn trà với độ chua vừa phải hòa quyện với tổ yến mang vị tươi mới, rất có hiệu quả kích thích vị giác, cộng thêm hương quất nhàn nhạt, một muỗng ăn xuống, Mộc Tử Khâm đã cảm nhận được cơn đói ập đến, bụng cũng phối hợp đánh tiếng ‘ọt ọt’.
Một tiếng kêu thật dài vang lên giữa gian phòng yên tĩnh trở nên phá lệ rõ ràng, không khí bỗng chốc đông cứng, im ắng đến có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sau khi phản ứng, Mộc Tử Khâm hấp tấp nâng tay che lấy bụng mình.
Đáy mắt Tiêu Chấn Diệp chợt dâng ý cười, hắn gắp một khối sơn trà cao trong suốt đút cho Mộc Tử Khâm đang xấu hổ đến mặt đỏ bừng bừng: “Tử Khâm nếm thử cái này đi, chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon miệng….”
Mộc Tử Khâm ngẩn ngơ há miệng.
Tiêu Chấn Diệp lại đút y sơn trà ngào đường, Mộc Tử Khâm cũng thuận theo mà ăn.
Vì thế tiếp đó một kẻ lo đút, một người lo ăn….