Cốt truyện kế tiếp nhoáng một phát liền triển khai một cách thần kỳ, bạn biết đấy, nguyên tác là một quyển tu chân ngựa đực, vì thỏa mãn chút tâm tư không thể cho ai biết của những độc giả nam cho nên Tô Bạch đương nhiên là tận lực nhét mỹ nữ vào lòng Mộ Thanh Giác.
Nam chính tâm tư thông minh, suy nghĩ một chút liền biết có âm mưu, bởi vậy y đơn giản lấy lui để tiến, ai cũng không từ chối, chẳng những vui lòng nhận sắc đẹp mà trong lúc hợp tác với Ân Hồng Tụ còn âm thầm điều tra bí mật của Linh Lung các, đồng thời âm thầm xúi giục Mẫn Nhu và Bùi Nhiên, cuối cùng thuận lợi phản kích. Ân Hồng Tụ phản ứng không kịp, Mộ Thanh Giác thành công thu Linh Lung các vào túi riêng.
Sau khi sự thành, Mộ Thanh Giác cũng không giết Ân Hồng Tụ, thứ nhất nữ nhân này quả thực còn chút hữu dụng, giết thì không khỏi hơi đáng tiếc; thứ hai, dù sao Ân Hồng Tụ cũng là một vị mỹ nhân hiếm thấy. Vì thế Ân Hồng Tụ trở thành con rối của nam chính, thay y quản lý Linh Lung các, mà nam chính thì trở thành chủ nhân đứng sau màn chỉ huy.
Nghĩ đến đây, tâm tư Tô Bạch rối rắm, tuy Mộ Thanh Giác là do một tay mình sáng tạo ra nhưng hiện tại nghĩ tới một chuyện, hắn liền nhìn chằm chằm nam chính, giọng điệu biệt nữu nói: “Tiết Diệu Âm rất xinh đẹp ha?” Ba người ca múa cầm nếu luận mỹ mạo thì Tiết Diệu Âm là người đứng đầu, Mộ Thanh Giác cũng sủng ái nàng ta nhất.
Mộ Thanh Giác bất giác ngẩn ra, nhìn kỹ thần sắc trên mặt hắn, che miệng bật cười, trêu tức nói: “Sư huynh, huynh ghen hả?”
Tiểu trạch nam thẹn quá thành giận, mịa, ngươi mới ghen, cả nhà ngươi đều ghen! Có điều nghĩ lại trong nguyên tác y cùng ba vị mỹ nữ chơi cái trò gì gì đó, Tô Bạch trừng mắt nhìn y, nếu ngươi thật sự dám đụng vào bọn họ, ta sẽ… ta sẽ khóc cho ngươi xem Q_Q!
Mộ Thanh Giác đứng dậy, cường ngạnh ôm lấy hắn, giọng nói ái muội trầm thấp: “Sư huynh yên tâm đi, trừ huynh ra ta chẳng muốn ai cả.”
Tựa đầu lên ngực y, cách lớp quần áo nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái quanh quẩn, hai má Tô Bạch đỏ hồng, hơi hơi vừa thẹn vừa giận bản thân vừa rồi sao lại thốt ra chứ, nhưng cứ nghĩ tới chuyện y có thể sẽ thân thiết triền miên với người khác thì hắn lại hận không thể trực tiếp bóp chết tên phụ lòng này, rối rắm một lúc lâu, trong lòng ai thán, chỉ sợ mình đã thật sự động tâm với người này mất rồi.
Nhưng lỡ như người này gặp được nữ thần định mệnh của y rồi di tình biệt luyến(1) thì phải làm sao, đến lúc đó hai người song song quỳ rạp xuống trước mặt mình, khóc không thành tiếng, “Chúng ta thật lòng yêu nhau, ngươi cao quý như vậy thuần khiết như thế, nhất định sẽ cho chúng ta được toại nguyện đúng không?” Sau đó chỉ cần mình hơi lộ ra chút xíu thần sắc không cam nguyện là kiểu gì cũng bị mắng thành một kẻ vô tình vô sỉ cố tình gây sự; nữ thần của Mộ Thanh Giác sẽ ôm bụng khóc hu hu, công bố nếu mình không đồng ý thì nhất định một thi hai mệnh(2), rồi tất cả mọi người sẽ thay mặt chính nghĩa chỉ trích mình quá ác độc, không hề lương thiện cao quý một chút nào!
Bị nội dung tự mình não bổ ra phun cho đầy mặt toàn là máu, Tô Bạch nhe hai hàm răng trắng bóng, phẫn hận cắn xé quần áo, nếu Mộ Thanh Giác dám làm vậy thật thì nhân vật thụ trong một trăm tiểu thuyết tiếp theo của hắn sẽ có cùng một cái tên, ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn bị người khác đè!
Mộ Thanh Giác buông mắt sủng nịch nhìn Tô Bạch, mặc hắn hầm hừ cắn xé quần áo mình, xoa xoa tóc hắn, cười như không cười nói: “Vừa mới ăn xong mà sư huynh đã đói bụng rồi ư?”
Y cúi người dùng động tác gần như thành kính hôn lên cái trán trơn bóng của Tô Bạch, giọng nói ôn nhu dị thường: “Thật tốt, ta cũng đói bụng đây.”
Cảnh! Báo! Cấp! Độ! Cao!
Khụ, Tô Bạch một bên dùng bộ mặt không chút thay đổi buông quần áo ra, một bên thản nhiên ngồi thẳng dậy, cảm thấy nếu tiếp tục đề tài này sẽ xảy ra chuyện gì đó rất nguy hiểm.
Thập Cẩm Các.
Liễu rủ dưới tàng cây, thanh niên mặc áo trắng bó sát mang sắc mặt đoan trang, hơi nhếch khóe môi, nghiêm túc vung bảo kiếm trong tay, trên trán thấm ra một mảng mồ hôi tinh mịn, khuôn mặt vốn bình thường không hiểu sao bỗng toát ra sức quyến rũ nam tính dày đặc.
Mộ Thanh Giác dùng thần sắc phức tạp nhìn hắn, trong mắt là sát khí khó có thể nhận ra, y còn rất nhiều việc phải làm, không thể giữ lại một tai họa ngầm bên cạnh, huống hồ hình như người này rất được sư huynh yêu thích? Chỉ bằng điểm này y đã không thể dễ dàng buông tha cho người kia.
Mộ Thanh Giác phóng nhẹ bước chân tiến về phía thanh niên kia, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng xé gió sắc nhọn. Trong lòng Mộ Thanh Giác vừa động, thân hình như điện, nhanh nhẹn tránh thoát công kích, tay áo phất qua, có thứ gì đó rơi xuống, là một chiếc quạt làm bằng bạch ngọc.
Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên đã thấy Bùi Nhiên đứng trước mặt, hắn mở miệng: “Ngươi đừng đụng vào hắn.” Thần sắc buồn bực và nghiêm túc trước nay chưa từng thấy.
Mộ Thanh Giác nhe nhàng cười, trào phúng, “Ngươi đừng quên, ta mới là chủ nhân của ngươi.”
Đối mắt với ánh mắt rõ ràng là không tốt của Mộ Thanh Giác, trong lòng Bùi Nhiên cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không lùi một bước, “Hắn chỉ là một tên ngốc, cái gì cũng không biết, sẽ không phá hỏng kế hoạch của ngươi, ngươi cứ yên tâm.”
Tầm mắt lợi hại của Mộ Thanh Giác dường như có thể nhìn thấu con người, giọng y lạnh lẽo, mang theo sự tức giận khi bị ngỗ nghịch, “Ta nói rồi, trên đời này ta chỉ tin một người.” Nói xong, thân hình khẽ nhúc nhích.
Bùi Nhiên quá mức sợ hãi, vội ngăn đường đi của y, Mộ Thanh Giác giận dữ, ra tay như điện, đánh ra một chưởng định bức hắn lui lại, ai ngờ Bùi Nhiên lại cố chấp trực tiếp nhận lấy một chưởng này, thân hình hơi lảo đảo, ôm ngực nói, “Ta biết ngươi không thích hắn tới gần sư huynh, ngươi yên tâm, chỉ cần có ta, về sau sẽ không như vậy nữa.” Nhìn y không quan tâm, Bùi Nhiên cắn răng, ánh mắt tàn nhẫn thêm một câu: “Nếu ngươi muốn giết hắn, không bằng giết ta trước đi.”
Mộ Thanh Giác lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?”
Uy áp cường đại khiến Bùi Nhiên hít thở không thông, hắn gian nan nâng tay lên lau vết máu trên khóe môi, trong lòng biết bản thân chẳng qua chỉ là một quân cờ hữu dụng trong tay Mộ Thanh Giác mà thôi, căn bản không đủ để y kiêng kị, có điều, hắn lạnh lùng cười, nếu đổi thành Tô Bạch thì sao. Bùi Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Thanh Giác, cười như không cười, “Ngươi xác định muốn được một lần lại muốn thăm dò điểm mấu chốt của sư huynh lần nữa hay sao?”
Thân hình cứng đờ, vốn đã bước ra nửa bước lại thu về, Mộ Thanh Giác hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Bùi Nhiên áp chế ùi máu tươi nồng đậm trong miệng, hắn biết mình đã tìm đúng phương pháp, “Ngươi sớm nhận ra rồi đúng không, hình như sư huynh đã biết một số chuyện không nên biết, ngươi tưởng bản thân mình làm việc hoàn hảo lắm ư, cái chết của Điền Doanh Doanh và Nhạc Linh Nhi sẽ không khiến cho hắn hoài nghi một chút nào hay sao? Mộ Thanh Giác, hắn hiểu rõ ngươi hơn ngươi nghĩ nhiều đấy.”
~
(1) Di tình biệt luyến: đại khái là lúc trước yêu một người nhưng sau lại yêu người khác.
(2) Một thi hai mệnh = một xác hai mạng: ý là chết cả mẹ lẫn đứa con trong bụng.
_________________